Kẻ thù đội giường chung - Phần 12

Cập nhật lúc: 2024-07-06 10:05:50
Lượt xem: 75

Chỉ trong vòng nửa phút, một chai bia đã được đưa tới tay tôi.

Anh Lưu ở đối diện huýt sáo với tôi: “Em gái thật xinh đẹp, chúng ta cùng uống một ly nhé.”

Trong khi nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm vào chân tôi, chỉ có tôi và hắn trong cửa hàng và tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

“Tôi không uống rượu.” Từ chối xong, tôi lập tức đứng dậy đi ra khỏi cửa hàng.

Hắn đứng trước mặt tôi cười rất tà dâm: ""Đi cái gì, rượu còn chưa uống mà."

Tôi sợ hãi bưng bát mì lên giả vờ húp, giả vờ thoải mái nói: “Tôi còn chưa ăn xong món mì này, lát nữa để Thẩm Ức quay lại uống với anh nhé.”

Hắn đập mạnh chai bia xuống bàn: "Ông đây muốn cho em uống!”

Nói xong hắn đưa tay ôm tôi, ánh mắt không chút cố kỵ khắp một lượt cơ thể tôi.

Ánh mắt của hắn khiến tôi cảm thấy buồn nôn, tôi nhắm thật chuẩn và ném thẳng bát mì về phía hắn, trong lúc ánh mắt hắn mờ đi, la hét chửi bới, tôi lập tức chạy về phía cửa.

Chỉ cần ra khỏi cửa là được!

Ở bên ngoài, trên đường có người qua lại, sẽ tìm được người giúp đỡ!

Tôi liều mạng chạy, nhưng quãng đường bốn đến năm mét dường như dài như một cuộc chạy marathon.

Cuối cùng! Khi chỉ còn nửa mét nữa thì ra khỏi cửa, nước mắt tôi bất giác trào ra.

Có hy vọng rồi!

Sau đó da đầu tôi đau nhói, tóc tôi bị túm lấy.

Tôi bị kéo trở lại.

16.

Cảm giác bị kéo mạnh khiến da đầu tôi như sắp bị xé toạc.

Hắn đóng cửa lại, hung tợn túm tóc tôi, xách chai rượu muốn trút vào miệng tôi, tôi điên cuồng hô cứu mạng, không ngừng giãy dụa, tay cào lung tung, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Có động tĩnh lớn như vậy, sao không có ai để ý tới?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ke-thu-doi-giuong-chung/phan-12.html.]

Các cửa hàng gần đó rõ ràng đã mở cửa, tại sao không có ai đến cứu tôi?

Ngay khi chai rượu ngày càng tiến gần đến miệng, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Đột nhiên có một tiếng động lớn và cánh cửa đóng kín bị đá văng.

Sau đó, bàn tay cầm chai thủy tinh của hắn bị một cước đá mạnh, chai thủy tinh bay ra xa vài mét, đập vào tường, các mảnh vỡ tán loạn, tôi được ai đó kéo vào trong n.g.ự.c bảo vệ, hoàn toàn không bị thương.

Một hơi thở quen thuộc phả vào n.g.ự.c tôi, những giọt nước mắt tôi đang kìm nén lập tức rơi xuống.

Tạ Vân Tễ cẩn thận vén tóc tôi sang một bên, kiểm tra và hỏi tôi có chỗ nào đặc biệt đau không, tôi vùi đầu vào cánh tay anh và rơi nước mắt, tôi khóc nức nở và nói chỉ là da đầu bị đau chứ tôi không bị thương.

Giọng nói đầy giận dữ và đau khổ của Tạ Vân Tễ vang lên từ trên cao: "Đừng sợ Doanh Doanh, anh trai sẽ hạ gục hắn."

Tạ Vân Tễ đỡ tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa, sau đó đánh hắn một cách thô bạo, đánh hắn cho đến khi mặt hắn chảy máu.

Hắn bị đánh rụng hai cái răng, miệng đầy máu, quỳ xuống đất không ngừng dập đầu cầu xin.

Tuy rằng thấy được giải hận, nhưng tôi cũng sợ Tạ Vân Tễ xuống tay quá nặng sẽ gặp chuyện không may nên vội vàng kéo anh ra.

Tạ Vân Tễ thở hổn hển và gọi cảnh sát, đôi mắt tràn ngập sự tức giận.

Anh dùng một tay nắm lấy cổ áo hắn, kéo hắn đến trước mặt tôi, chỉ vào tôi và ra lệnh: "Đừng dập đầu với tôi, dập đầu với cô ấy đi, cho đến khi cô ấy vui mới thôi!"

Hắn run rẩy dập đầu, Tạ Vân Tễ đá mạnh hắn một cước: "Nói cho tôi!"

"Nghe rồi, tôi nghe thấy rồi, tôi, tôi sẽ dập đầu ngay."

Ngay sau đó, hắn như không cảm nhận được đau đớn, dập đầu liên tục xuống sàn.

Tôi co chân lại, nhẹ nhàng kéo tay áo của Tạ Vân Tễ và lắc đầu.

Tạ Vân Tễ đá anh hắn: "Được rồi."

Tôi ngước nhìn Tạ Vân Tễ, người giống như một vị thần, muốn nói với anh rằng tôi đã bình tĩnh và không còn sợ hãi nữa, nhưng lại tình cờ nhìn thấy Thẩm Ức đang quay lại.

"Có chuyện gì vậy? Khương Doanh! Em ổn chứ?" Thẩm Ức lo lắng hỏi.

Tạ Vân Tễ lại đ.ấ.m Thẩm Ức, lạnh mặt chất vấn: "Cmn, vừa rồi cậu ở đâu?”

 

Bình luận

2 bình luận

  • Truyện dễ thương nè, ngọt ngào nhẹ nhàng mà cũng có nội dung hợp lý.

    Sorachan 2 tuần trước · Trả lời

  • Dễ thương ha

    hoaimoc 2 tuần trước · Trả lời

Loading...