Kẻ thù đội giường chung - Phần 13

Cập nhật lúc: 2024-07-05 13:29:00
Lượt xem: 117

Thẩm Ức đau đớn rít lên, vừa định mở miệng thì viên cảnh sát gần đó đã tới.

Tạ Vân Tễ thậm chí không thèm nhìn anh ta, anh giải thích những gì mình nhìn thấy với cảnh sát, sau đó đứng cạnh tôi và nhẹ nhàng hướng dẫn tôi khai báo mọi chuyện với cảnh sát.

Càng nghe, sắc mặt Thẩm Ức càng tái xanh, dường như nhớ ra điều gì đó, quay lại thì thấy người đưa mình ra ngoài đã biến mất.

Dù có ng.ốc cũng biết có chuyện mờ ám đang xảy ra.

Thẩm Ức nghiến răng bước tới giải thích sự việc với cảnh sát, cảnh sát hỏi anh ta nguyên nhân vì sao có vết thương trên mặt khiến tôi cảm thấy lo lắng. Nhưng Thẩm Ức đã cúi đầu bỏ đi cùng câu "Tôi đáng bị như vậy".

Những gì cần biết đều đã rõ, cảnh sát yêu cầu chúng tôi đến cục cảnh sát làm biên bản.

Tôi ngồi trên ghế không đứng dậy được, lặng lẽ kéo Tạ Vân Tễ, có chút xấu hổ thì thầm: "Anh ơi, chân em hơi tê."

Sau khi sợ hãi tột độ, tay chân tôi giờ đây yếu ớt và tê liệt.

Tạ Vân Tễ nhẹ nhàng xoa đầu tôi, lau nước mắt cho tôi, dùng giọng nói ấm áp an ủi: “Không sao đâu, anh trai sẽ cõng em.”

Sau đó, trước sự chứng kiến của mọi người, anh quay lưng lại và từ từ ngồi xổm xuống. Trong lòng tôi nhanh chóng xuất hiện những gợn sóng.

Trước mắt tôi bỗng nhiên xuất hiện vô số người anh trai ngồi xổm xuống trước mặt tôi, từ trẻ con đến trưởng thành, đang cười đùa trước cổng trường học của tôi sau giờ học, sau khi bị tôi quấn lấy, không thể phản kháng, nhạy bén phát hiện ra tâm tình của tôi không tốt, anh ngồi xổm xuống như thế này, tiếng cười trong trẻo của chàng trai luôn dịu dàng như vậy nói với tôi: "Doanh Doanh, anh trai em sẽ cõng em về nhà."

Trái tim tôi ấm dần lên.

Tôi lau đi nước mắt một lần nữa trào ra, trèo lên lưng anh, rộng rãi lại ấm áp, như là có thể ngăn cản nỗi sợ hãi của thế giới đầy đen tối.

17.

Trên đường về nhà, tôi hỏi Tạ Vân Tễ tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện.

Trong nháy mắt đó, quả thực tựa như báu vật vô cùng quý giá của Tử Hà tiên tử, cưỡi trên những đám mây cát tường đầy màu sắc đến cứu tôi!

Bàn tay lạnh lẽo của anh lướt qua cổ tôi, nhặt sợi dây chuyền lên, tự trách móc và bất lực nói: “Dây chuyền này có thể định vị được, còn có một nút ẩn có thể ấn xuống để gọi cảnh sát.”

Đúng! Dây chuyền của tôi có chức năng báo động!

Nhưng bao năm qua, tôi chưa từng gặp phải nguy hiểm gì, tôi đã quen với việc đeo nó như một món trang sức, hơn nữa lúc đó tôi quá hoảng sợ nên hoàn toàn quên mất.

"Vậy... anh có theo em sau khi em chạy ra ngoài sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ke-thu-doi-giuong-chung/phan-13.html.]

Nếu không làm sao có thể xuất hiện nhanh như vậy?

"Lúc đó chúng ta... em đột nhiên chạy trốn và nói rằng em hẹn gặp tên nhóc họ Thẩm kia, nhưng sau đó điện thoại của em lại tắt nguồn. Anh rất lo lắng nên đi theo em, muốn xác nhận em an toàn rồi hãy đi, thật may là không tới muộn."

Tôi chớp mắt, nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm bấm, nó thực sự đã tắt nguồn.

Nghĩ đi nghĩ lại tôi nhớ ra là tối hôm qua vui quá quên sạc pin...

Nhưng tôi không thể nói ra điều này nên tôi chỉ có thể im lặng.

Tạ Vân Tễ cũng im lặng.

Trong sự im lặng không lời, mỗi chúng tôi đều có suy nghĩ riêng.

Đến cửa, chúng tôi đồng thời đưa tay ra mở cửa, hai tay chạm vào nhau rồi rụt lại như bị điện giật.

"Anh......"

"Em......"

Chúng tôi nói cùng một lúc, và chúng tôi cùng dừng lại một lúc.

Ánh nắng vàng in sâu trong mắt Tạ Vân Tễ, hàng mi dài đổ bóng nhẹ.

Tôi cảm thấy choáng váng.

Tạ Vân Tễ...

Tại sao anh lại đẹp đến thế!

Tạ Vân Tễ giật mình khi nhìn thấy vẻ mặt của tôi, như thể anh đã nhận ra điều gì đó, anh cụp mắt xuống, nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp lại và mỉm cười hạnh phúc.

Tạ Vân Tễ nhập mật khẩu để mở cửa, mỉm cười nói với giọng dễ nghe: "Mau vào đi, bé con mê trai.”

Tôi nhếch khóe miệng lên, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cảm giác như có những bong bóng màu hồng lơ lửng xung quanh.

Tôi không muốn đợi nữa, tối nay tôi sẽ hỏi anh!

 

Bình luận

2 bình luận

  • Truyện dễ thương nè, ngọt ngào nhẹ nhàng mà cũng có nội dung hợp lý.

    Sorachan 2 tuần trước · Trả lời

  • Dễ thương ha

    hoaimoc 2 tuần trước · Trả lời

Loading...