Kẻ thù đội giường chung - Phần 11

Cập nhật lúc: 2024-07-07 08:01:23
Lượt xem: 98

Vân Tễ lăn đi lăn lại, anh trầm giọng hỏi tôi: "Có được không?"

15.

Tôi bỏ chạy.

Vâng, tôi đã thoát khỏi cánh tay Tạ Vân Tễ và bỏ chạy. Tôi chạy một hơi đến cổng khu dân cư, thở hổn hển và cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nào có ai như vậy chứ!

Bầu không khí lúc đó! Muốn hôn thì cứ hôn thôi! Hỏi làm cái gì!

Tôi đang gào thét trong lòng thì điện thoại reo lên, là số lạ. Tôi chậm rãi nhấc máy: “Alo, ai đấy?”

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rất bình thường: “Là anh.”

"Thẩm Ức? Có chuyện gì à?"

"Khương Tiểu Doanh, anh muốn nói chuyện với em có được không?" Anh ta cười tinh quái, lộ ra vẻ cố ý xấu xa.

Dù sao thì anh ta cũng là con trai, khi anh ta nói những lời này, mặt tôi lập tức đỏ bừng.

"Anh, anh đang đùa gì đấy."

“Cứ coi như đùa đi.” Thẩm Ức ngừng cười, giọng điệu có vẻ như không quan tâm nhưng cũng có vẻ không vui, nhưng ngay sau đó anh ta lại nói: “Em có thể giúp anh một việc được không? Hai ngày nữa sinh nhật em gái anh, nhưng anh chưa biết nên mua gì, em giúp anh chọn với nhé.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Hiện tại tôi rất xấu hổ nếu đối mặt với Tạ Vân Tễ, hơn nữa tôi cũng muốn nhân cuộc gặp mặt này, giải thích rõ ràng chuyện tỏ tình kia với Thẩm Ức.

"Gửi địa điểm cho anh, anh sẽ đón em."

“Không cần, chúng ta sẽ gặp nhau ở Shining Center.”

Tôi cúp máy và lên taxi.

Tôi gửi tin nhắn cho Tạ Vân Tễ và nói với anh rằng tôi sẽ giúp Thẩm Ức chọn quà. Gửi xong tôi không nhìn điện thoại nữa, trong lòng rối bời.

Thực ra tôi chạy ra ngoài không chỉ vì ngại ngùng mà còn là không biết phải ứng xử ra sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ke-thu-doi-giuong-chung/phan-11.html.]

Đêm qua có thể là tai nạn, nhưng hôm nay lại vô cùng tỉnh táo. Tôi không biết Tạ Vân Tễ có tình cảm như thế nào với mình. Tôi không thể hôn anh mà không biết điều đó.

Sau khi gặp Thẩm Ức, tôi cẩn thận giải thích cho anh ta toàn bộ câu chuyện tỏ tình. Anh ta nghe xong liền nhướng mày nói: "Thật trùng hợp."

Sợ Thẩm Ức không tin, tôi vội nói thêm: “Tôi không bịa chuyện, hay là tôi nói Đào Đào gọi điện cho anh!”

“Sao em lại sốt ruột thế?” Thẩm Ức nhếch môi nhìn tôi: “Anh không nói là anh không tin.”

“Đi thôi, anh đãi em bữa sáng trước.” Thẩm Ức xoay người, đút tay vào túi rồi đi về phía trước.

Tôi nhanh chóng đi theo anh ta và bảo anh ta đừng khách sáo như vậy.

Anh ta quay đầu lại, tiếp tục đi, nghiêng đầu: “Vậy em cùng ăn với anh, coi như… phí an ủi tinh thần cho lần tỏ tình đó? Sau bữa ăn này, chuyện này sẽ coi như… chưa từng xảy ra."

Tôi không thể từ chối vì lý do này, dù sao cũng là do tôi và Đào Đào chơi game gây náo loạn.

Tôi gật đầu rồi theo anh ta đến một quán mì ven đường.

Trong cửa hàng có hai cậu bé mặc áo ba lỗ đầu đinh đang đúm nhau.

Hai người này nói tục chửi thề, đúm nhau và làm vài trò đùa bậy bạ, trông giống như những tên xã hội đen trên đường phố.

Tôi đang định bảo Thẩm Ức đi ăn ở một nhà hàng khác thì nhìn thấy người đàn ông cao lớn với mái tóc ngắn dựng lên, nhìn thấy Thẩm Ức liền đi tới mấy bước, hai người họ chạm nắm tay chào nhau.

Thẩm Ức gọi hắn là anh Lưu, sau đó quay lại giải thích với tôi: “Nhà hàng này của bạn anh, mùi vị không tệ, anh tới ủng hộ.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, bạn của Thẩm Ức có lẽ không phải là xã hội đen.

Anh Lưu nhìn thấy tôi ở phía sau Thẩm Ức, liếc qua đùi tôi, dùng khuỷu tay chạm vào Thẩm Ức, hỏi anh ta: “Bạn gái hả?”

“Đừng đùa, là bạn cùng lớp của tôi.” Thẩm Ức mỉm cười dẫn tôi ngồi xuống bàn phía trong.

Thẩm Ức ăn xong mì, đi thanh toán tiền, rất nhanh sẽ quay lại, cúi đầu nói với tôi: “Em ngồi đợi một lát, quày thanh toán cửa hàng mất điện, điện thoại của bọn họ cũng sập nguồn, không thể thanh toán được. Anh và anh Lý đến cửa hàng của người quen để thanh toán”.

Tôi gật đầu và ngồi chơi điện thoại.

 

Bình luận

2 bình luận

  • Truyện dễ thương nè, ngọt ngào nhẹ nhàng mà cũng có nội dung hợp lý.

    Sorachan 2 tuần trước · Trả lời

    • Dễ thương ha

      hoaimoc 2 tuần trước · Trả lời

      Loading...