Chạm để tắt
Chạm để tắt

Zhihu - Cậu Tôi - 4/5

Cập nhật lúc: 2024-07-15 10:54:23
Lượt xem: 26

Quả nhiên ba mẹ tôi cũng nghe thấy âm thanh kì quái nên cả hai đồng loạt nhìn về phòng khách.

 

Cảnh tượng này khiến cả hai sửng sốt, cả hai lùi lại, vô tình vấp chân mà ngã vào ghế sô pha.

 

“Đây, đây, đây, đây là cái gì!”

 

Mẹ tôi chỉ vào cái bóng trên tường, run rẩy nói.

 

Âm thanh kỳ lạ lại phát ra từ hướng của cái bóng: “Ha ha ha.”

 

Âm thanh đó giống như tiếng gà gáy, khi âm thanh đó vang lên, hình bóng ấy cũng di chuyển về phía chúng tôi.

 

Ba tôi hét với cái bóng: “Trình Hoành, là cậu à? Có gì thì cứ nhắm vào tôi, đừng có động vào Thanh Nghiên!”

 

Mẹ tôi cũng run rẩy: “Trình Hoành, nếu muốn trách thì trách chị đây, tha cho đứa trẻ đi. Dù sao em cũng nhìn Thanh Nghiên lớn lên, không phải em thích có cháu gái à?”

 

Nhưng bóng người kia vẫn không có động tĩnh gì, tiếp tục kêu lên và lao về phía chúng tôi.

 

Ngay lúc tôi nghiến răng chuẩn bị mạo hiểm mạng sống thì có tiếng đập cửa vang lên.

 

NHAL

“Tôi là Trương Thanh Sơn, mọi người có ổn không?”

 

Là đại sư Trương lúc sáng!

 

Xem ra mọi chuyện tên khốn này nói đều là sự thật!

 

Mẹ tôi nhanh chóng nói mật khẩu cửa nhà cho đại sư Trương, khi khóa cửa mở ra, có hai người đi vào trong phòng.

 

Đại sư Trương phất cây phất trần về phía bóng người đó, sau đó lấy ra một nắm vôi, miệng lẩm bẩm gì đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/zhihu-cau-toi/45.html.]

 

Sau đó, đại sư Trương lấy ra một lá bùa, ném về phía bóng người.

 

Ngay lập tức, tiếng kêu thê lương thảm thiết phát ra trong không trung, bóng người trên tường đã biến mất.

 

Đại sư Trương thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, tôi đã bắt giữ lệ quỷ, không sao đâu.”

 

Ba mẹ tôi đỡ nhau dậy, run rẩy ngồi dậy.

 

Ba tôi lau mồ hôi trên trán, liên tục cảm ơn đại sư Trương: “Trời ah, lúc sáng chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết ngài thần thông như vậy, đã đắc tội đến ngài. Cảm ơn ân nhân cứu mạng, bao nhiêu tiền, ngài cứ nói, tôi sẽ không trả giá.”

 

Có vẻ như ba tôi đã rất sợ hãi, bình thường ba tôi theo chủ nghĩa vô thần, vậy mà bây giờ lại nói ra những lời này.

 

Nhưng đại sư Trương chưa kịp nói gì, mợ tôi đã khóc lóc: “Vì các người mà Trịnh Hoành phải hồn phi phách tán, không thể đầu thai chuyển kiếp, vậy mà anh lại nói về tiền? Bao nhiêu tiền có thể đền bù mạng sống của Trình Hoành nhà tôi chứ?”

 

Mẹ tôi an ủi: “Dù sao đó cũng là em trai của chị, đương nhiên chị cũng buồn. Người c.h.ế.t không thể sống lại, chúng ta vẫn nên lo cho người sống đúng không?”

 

Ba tôi ho nhẹ: “Được rồi, Vương Lăng Thanh, như này đi, lúc ở trên tòa ăn cô muốn chúng tôi bồi thường 100 vạn đúng không? Được, chúng tôi bồi thường, bao gồm cả tiền của đại sư Trương nữa, chuyện này đến đây thôi, được chứ?”

 

Mợ và đại sư Trương nhìn nhau, mợ khẽ gật đầu: “Được rồi, vậy tôi sẽ chịu thiệt chút vậy, ai bảo Trịnh Hoành thích cô cháu gái này chứ? Haizz, anh nói xem, cuối cùng lại là nghiệt duyên gì vậy chứ…”

 

Đại sư Trương thở dài: “Haizz, tôi không muốn số tiền này. Công việc của tôi là hàng yêu trừ ma, chỉ coi đó là thích thiện đức. Vô Lượng Thiên Tôn.”

 

Ba tôi vội cảm ơn rồi đi vào phòng lấy thẻ ngân hàng, định chuyển khoản cho người ta.

 

Tôi giữ ba tôi lại, cười khẩy với đại sư Trương: “Đại sư, sao tôi cảm thấy ông vẫn chưa tiêu diệt hoàn toàn lệ quỷ nhỉ? Làm người tốt thì làm cho chót, ông xử lý lệ quỷ sạch sẽ giúp chúng tôi nhé?”

 

Đại sư Trương kinh ngạc: “Nhóc nói cái gì?”

 

Ông ta vừa nói xong, đột nhiên, cái bóng đó lại xuất hiện trên tường, đồng thời, có tiếng “Ha ha ha” quái dị vang lên.

Loading...