Chạm để tắt
Chạm để tắt

Zhihu - Cậu Tôi - 3/5

Cập nhật lúc: 2024-07-15 10:54:08
Lượt xem: 24

Sau khi tiễn mấy kẻ dở hơi này đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Mấy ngày nay tôi bị mợ tra tấn đến mức mệt mỏi, tôi vừa nằm lên giường đã ngủ say.

 

Khi mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối, mẹ tôi đang gọi tôi ở bên ngoài: “Thanh Nghiên, dậy ăn cơm thôi.”

 

Tôi không muốn dậy, nhưng nghĩ đến việc mấy ngày nữa phải đi làm, không thể ăn đồ mẹ nấu, tôi cắn răng xuống giường.

 

Ba tôi cũng đã về,trong bữa tối, mẹ tôi nói với ba những gì mà đại sư Trương đã nói.

NHAL

 

Ba tôi nghe xong thì đập bàn: “Mẹ nó, Vương Lăng Thanh này mất trí đến điên rồi, trước đây anh không thấy cô ta như vậy, sao giờ lại biến thành con điên rồi? Thế kỉ 21 rồi mà còn tin vào mấy trò mê tín này. Được, không phải bọn họ nói tối nay Trịnh Hoành sẽ đến sao? Anh sẽ ở đây chờ cậu ta. Nếu cậu ta không đến, anh phải mắng Vương Lăng Thanh một trận mới được.”

 

Mẹ tôi thở dài: “Haizz, có thể là do Trịnh Hoành đột nhiên xảy ra chuyện nên phải chịu đả kích. Dù sao cô ấy cũng rất đáng thương, cả đời làm nội trợ, hai năm nữa Trịnh Hoành lại về hưu, ai ngờ lại xảy ra việc này.”

 

Ba tôi hừ lạnh: “Đáng thương con khỉ, hưởng phúc cả đời à? Em xem cô ta có giống với dáng vẻ của người làm bà ngoại không? Hơn 50 tuổi rồi mà ngày nào cũng ra ngoài khiêu vũ với làm đẹp, may mà Trịnh Hoành chịu đựng được cô ta, nếu là anh thì…”

 

Bất tri bất giác đã đến nửa đêm.

 

Ba tôi bảo tôi đi ngủ, nhưng bây giờ tôi đi ngủ ở đâu? Đánh xem điện thoại ở ghế sô pha vậy.

 

Thấy kim đồng hồ điểm 12 giờ, ba tôi ngáp dài: “Có lệ quỷ oan hồn gì đâu. Anh nói rồi, tất cả chỉ là dối trá. Đúng là nhàm chán thật. Em gọi điện cho Vương Lăng Thanh đi, nói cậu của Thanh Nghiên không tới đây báo thù, không phải Thanh Nghiên hại c.h.ế.t cậu ta. Đến lúc dừng mấy trò nhảm nhí này rồi đúng không? Được rồi, ba đi ngủ đây.”

 

Nói xong, ba tôi đứng dậy đi vào phòng ngủ.

 

Nhưng mới đi được hai bước, ba tôi đột nhiên dừng lại, không nhúc nhích.

 

Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, đang định hỏi ba tôi tại sao thì bỗng nhiên, ba tôi quay đầu, sắc mặt rất khó coi, nhẹ nhàng nói với tôi: “Thanh Nghiên, con mua đồ chơi gì rồi để ở ban công à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/zhihu-cau-toi/35.html.]

 

Tôi ngạc nhiên, đồ chơi?

 

Ba tôi nói gì vậy, tôi có mua đồ chơi nào đâu?

 

Tôi lắc đầu với ba: “Không có, đồ chơi gì? Ban công làm sao vậy?”

 

Nói xong, tôi vô thức nhìn về phía ban công.

 

Đột nhiên ba đi đến cạnh tôi rồi kéo tôi lại.

 

“Không sao, con đi ngủ đi, ở đây không liên quan tới con.”

 

Tôi bối rối trước hành vi bất thường của ba tôi, mẹ tôi cũng cảm thấy ba tôi hơi kỳ lạ.

 

Ba tôi vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, không nói gì, chỉ giục hai mẹ con chúng tôi đi ngủ.

 

Đúng lúc này, tôi lại không thể cử động được.

 

Bởi vì tôi nghe thấy tiếng cười kỳ lạ phát ra từ phòng khách.

 

“Ha ha ha.”

 

Âm thanh này vang lên phá tan bầu không khí kỳ lạ, tôi vô thức quay đầu nhìn về phía phòng khách.

 

Chỉ liếc mắt nhìn thôi, da đầu tôi chợt tê dại, suýt nữa ngã xuống đất.

 

Chỉ thấy một bóng người phản chiếu trên bức tường phòng khách!

Loading...