Chạm để tắt
Chạm để tắt

VỀ ĐÚNG QUỸ ĐẠO - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-04 15:18:12
Lượt xem: 3,583

12,

Sau bữa tiệc sinh nhật, trên đường trở về, tôi đắm chìm trong suy nghĩ.  

 

Thẩm Thù đáng ghét, nhưng người làm tôi đau đớn nhất ở kiếp trước là Chu Bách.

 

Cả hai, tôi đều không muốn bỏ qua. 

 

"Đang nghĩ gì vậy?"  

 

Nguyên Cẩn Nhược nhẹ nhàng lên tiếng, lôi tôi ra khỏi cơn mơ màng.  

 

"Sau này có ai làm em không vui, cứ phản kháng lại là được.”

 

"Để em chịu thiệt thì chẳng phải là uổng công kết hôn với anh rồi sao?"  

 

Nguyên Cẩn Nhược mỉm cười nói, rõ ràng là muốn làm tôi vui. 

 

Nhưng tôi lại nghiêm túc nhìn anh: "Nếu, em không chỉ muốn phản kháng mà còn muốn làm những chuyện khác nữa thì sao?"  

 

Nguyên Cẩn Nhược nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm chứa đựng những cảm xúc mà tôi không hiểu được.  

 

Sau một hồi nhìn nhau, Nguyên Cẩn Nhược giơ nắm tay về phía tôi.

 

Tôi mỉm cười, hiểu ý giơ nắm tay của mình đụng vào nắm tay anh.  

 

"Em muốn làm gì thì cứ làm."  

 

Nghĩ về những chuyện đã trải qua, tôi dõng dạc nói từng chữ.

 

"Em muốn phá hủy Chu Bách và cả nhà họ Chu."  

 

Lạ thay, Nguyên Cẩn Nhược chỉ nhướng mày rồi đồng ý.  

 

Anh chưa bao giờ hỏi về sự thù hận vô cớ của tôi.  

 

Dù tò mò, nhưng bây giờ không phải là lúc nghi ngờ.  

 

Ngày hôm sau, Nguyên Cẩn Nhược bắt đầu giúp tôi điều tra nhà họ Chu.  

 

Kiếp trước, tôi là Chu phu nhân.

 

Dù sống như heo như chó, tôi vẫn biết được kha khá về nhà họ Chu.

 

Tôi đã chỉ cho Nguyên Cẩn Nhược một hướng đi, nhưng mới nói được một chút thì anh nhăn mày lại.

 

Dưới sự thúc đẩy của tôi, Thẩm Thù và Chu Bách cuối cùng cũng kết hôn với nhau.  

 

Thẩm Thù đặc biệt gửi giấy đăng ký kết hôn cho tôi để khoe khoang.  

 

[Thấy chưa, tao thắng rồi.]

 

[Tao đã nói sẽ khiến mày phải l.i.ế.m giày xin lỗi tao, đúng không?]

 

[Thẩm Tri Tri, ngày sau còn dài, ác mộng của mày chỉ mới bắt đầu thôi.]

 

Tôi cười.  

 

Có vẻ như nó chưa biết gì về cái cô bạch nguyệt quang kia.  

 

Tôi mỉm cười đáp lại: [Tự bảo trọng nhé.]

 

Với cái tính nóng nảy của Chu Bách, chắc chắn anh ta không nhịn nổi nữa.

 

13,

Nửa tháng sau, chúng tôi gặp nhau tại một buổi đấu giá.  

 

Như tôi đã dự đoán, thân hình Thẩm Thù hiện tại giống y hệt tôi kiếp trước.  

 

Vừa thấy tôi, nó đã nghiến răng muốn lao tới.  

 

Ánh mắt đó giống hệt khi nó lái xe đ  â  m  c  h  ế  t tôi kiếp trước.  

 

Nhưng chỉ cần một cái nhìn của Chu Bách, nó đã phải ngoan ngoãn.

 

Tôi mỉm cười nhìn nó.

 

Dù ở đây rất nóng, nhưng nó vẫn mặc một chiếc váy dài tay, trên cổ còn đeo một chiếc khăn lụa.  

 

Tôi mỉm cười tiến tới: "Khăn của em bị lệch rồi, để chị giúp em chỉnh lại nhé." 

 

Chưa kịp đưa tay, Thẩm Thù đã  lo lắng lùi lại một bước.

 

Chiếc khăn lụa rơi xuống, để lộ những vết bầm tím trên cổ.

 

Tôi cố tình kêu lên:  

 

"Trời ơi, em gái ơi, cổ em bị sao vậy?"  

 

Tôi cố tình nói lớn tiếng, gây sự chú ý.

 

Thẩm Thù hoảng hốt kéo chiếc khăn lên cổ, Chu Bách cũng nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ.

 

"Em... em vào nhà vệ sinh một lát!!"  

 

Thẩm Thù bước đi vội vã, Chu Bách lập tức đi theo sau.  

 

Những người đến buổi đấu giá đều là người có tên có tuổi, vừa nhìn đã hiểu.

 

Chỉ cần nhìn qua một chút, họ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ve-dung-quy-dao/chuong-5.html.]

Chưa đầy mười phút sau, tin tức Chu Bách b ạ o h à n h vợ đã truyền đi khắp nơi.

 

Khi họ trở lại, mắt Thẩm Thù đã sưng đỏ, cà vạt của Châu Bạch cũng bị nới lỏng.  

 

"Em ổn chứ?”

  

"Có cần chị giúp gì không?"  

 

Thẩm Thù trừng mắt nhìn tôi, hai tay run rẩy.  

 

Nhân lúc không có ai, nó nghiến răng hỏi tôi:  

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

"Tại sao!!”

 

"Có phải mày đã biết anh ta có vấn đề từ trước rồi đúng không? Sao mày lại đẩy tao vào hố lửa này?”

 

"Chúng ta là chị em ruột mà, cô muốn tôi c  h  ế  t mới vừa lòng đúng không!!"  

 

Nó đã phá vỡ lớp giả tạo cuối cùng, nên tôi cũng không cần phải che giấu nữa.  

 

Tôi thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn nó.

 

"So với việc em lái xe đ.â.m c  h  ế  t chị, chị cảm thấy mình đã quá nhân từ rồi."  

 

Thẩm Thù run lên.  

 

Cô ta mở to mắt, không nhịn được mà hét lên.

 

"Mày… mày!! Cứu với!! Có ma!!"  

 

Nó lùi lại liên tục, dẫm vào chân Chu Bách.

 

Tôi nhìn thấy anh ta bấu mạnh vào eo Thẩm Thù.  

 

"Em lại phát đ i ê n cái gì vậy, hả? Vợ yêu??"  

 

Thẩm Thù như bị nắm trúng điểm yếu, không dám động đậy.  

 

Tôi mỉm cười bước đến, nhìn cô ta và Chu Bách.

 

"Em gái, em rể.”

  

"Tí nữa chị có món quà lớn muốn tặng hai người đấy.”

  

"Đặc biệt là em rể, chị đảm bảo em sẽ thích."

 

14,

Sau khi buổi đấu giá bắt đầu, Chu Bách liên tục đối đầu với Nguyên Cẩn Nhược, cả công khai lẫn ngấm ngầm.  

 

Tôi đứng bên cạnh quan sát, lần nào cũng đẩy giá lên gấp ba bốn lần rồi nhường lại cho Chu Bách.  

 

Qua vài vòng, tên ngốc đó mới chịu dừng lại.

 

Nhưng anh ta cũng đã hoàn toàn nổi giận, đến mức công khai giơ ngón giữa về phía chúng tôi.  

 

Tôi và Nguyên Cẩn Nhược nhìn nhau, cùng nhau cười.

  

Đến món đồ cuối cùng, người chủ trì đưa ra một tập tài liệu.  

 

"Đây là một tin lớn vừa mới nhận được hôm nay, liên quan đến một người trong số chúng ta, thậm chí là một gia đình.”

 

"Giá khởi điểm, một đồng."  

 

Ngay lập tức, cả khán phòng xôn xao.  

 

Chu Bách như cảm nhận được điều gì, còn quay lại lườm tôi một cái.  

 

"Một triệu!"  

 

Mọi người cũng khá do dự.

 

Nhưng vài trăm triệu chẳng là gì đối với những người thật sự giàu có.

 

Chu Bách vừa bắt đầu trả giá, mọi người như cảm nhận được điều gì, nhao nhao ra giá theo.

 

Cuối cùng, mức giá bị đẩy lên đến một tỷ rưỡi.

 

Chu Bách muốn tiếp tục tăng giá, nhưng đã lực bất tòng tâm.  

 

Dù sao thì anh ta vừa mới mua mấy món đồ vô giá trị với giá cao hơn nhiều lần so với giá thị trường.  

 

"Một tỷ rưỡi, lần thứ nhất!"  

 

"Một tỷ rưỡi, lần thứ hai!"  

 

"Một tỷ rưỡi, lần thứ ba! Thành giao!!"  

 

Người chủ trì trao tập tài liệu cho người đấu giá thành công, còn cố tình trêu chọc: 

 

"Có thể tiết lộ cho mọi người biết một chút được không?"

  

Mọi người hùa theo, người đó miễn cưỡng mở tập tài liệu.  

 

Từ xa, tôi cũng có thể thấy con ngươi của anh ta run lên.

 

"Chu, thái tử gia nhà họ Chu, tuyển phi!!"  

 

Cả khán phòng ồn ào hẳn lên.  

 

Tôi và Nguyên Cẩn Nhược nhìn nhau, cùng bật cười.

 

Loading...