Chạm để tắt
Chạm để tắt

VỀ ĐÚNG QUỸ ĐẠO - Chương 6 - Hết

Cập nhật lúc: 2024-08-04 15:18:26
Lượt xem: 3,669

15

Chu Bách vì chột dạ mà nổi giận lôi đình, làm ầm một trận tại hiện trường buổi đấu giá rồi định bỏ đi.  

 

Nhưng chưa kịp ra cửa, cảnh sát đã xuất hiện ở cửa.

 

"Có người tố cáo anh tham gia giam giữ người bất hợp pháp, có hành vi q u a n h ệ t ì n h d ụ c tập thể, mời anh đi theo chúng tôi."  

 

Chu Bách cười lạnh.  

 

"Dựa vào cái gì? Các người có bằng chứng không?"

  

"Ông đây là người nhà họ Chu, các người có biết không? Để ông xem các người có dám còng tay ông đây không?"  

 

Ngay sau đó, một tiếng "cách" vang lên.  

 

C ả n h s á t nghiêm túc: "Chúng tôi đã phát hiện có sáu cô gái bị giam giữ trong biệt thự của anh, trên người họ đều có rất nhiều vết thương."  

 

Chu Bách lập tức bị dẫn đi, còn Thẩm Thù thì vẫn còn đang trong trạng thái bàng hoàng.  

 

Sau khi tan cuộc, tôi bước tới trước mặt nó và phát hiện nó đang không bình thường, ngồi thẫn thờ, lúc thì vui vẻ, lúc thì che mặt khóc lóc.  

 

"Thẩm Thù, em..."  

 

Chưa kịp nói hết câu, Thẩm Thù đột nhiên đứng dậy nhào về phía tôi.

 

Tôi có thể tránh đi, nhưng tôi cố tình không động đậy.  

 

Nguyên Cẩn Nhược đang ở bên ngoài, anh ấy sẽ không để tôi gặp chuyện đâu.

 

Quả nhiên, khi tôi tỉnh lại, tôi đang ở trong b ệ n h v i ệ n, còn Thẩm Thù thì đang ở đồn c ả n h s á t.  

 

Vừa mở mắt, tôi đã nhìn thấy gương mặt tức giận của Nguyên Cẩn Nhược.  

 

Anh kiểm tra lại đầu tôi, sau khi chắc chắn tôi không sao, mới nghiến răng hỏi.  

 

"Anh đã xem camera giám sát, tại sao em không tránh đi?  

 

"Nếu anh không chạy vào kịp lúc, em đã bị con đ i ê n đó bóp c  h  ế  t rồi, em có biết không hả!"

  

"Anh biết em muốn đưa cô ta vào tù, cứ giao cho anh là được, sao em lại mạo hiểm như vậy? Nếu em thực sự gặp chuyện gì thì sao?"

  

"Thẩm Tri Tri, em thật sự..."  

 

Tôi quàng tay qua cổ Nguyên Cẩn Nhược, rồi đặt môi mình lên môi anh.  

 

Những lời anh chưa nói đều nuốt vào bụng.  

 

Mãi lúc sau, chúng tôi mới từ từ buông ra.

 

"Đừng tưởng như vậy là anh sẽ tha thứ cho em, em..."  

 

Tôi lại hôn lên môi anh: "Nguyên Cẩn Nhược, anh thích em đúng không? Tại sao chứ?"  

 

Tôi không thể hiểu nổi.

 

Kiếp này chúng tôi mới gặp nhau, tại sao anh lại thích tôi chứ?

 

16,

Nguyên Cẩn Nhược nhìn tôi rất lâu, cuối cùng ôm tôi vào lòng.  

 

Tôi không hiểu gì hết, nhưng bị anh ấy ôm chặt đến mức khó thở.  

 

"Khụ khụ, anh mau nói đi."  

 

Tôi cố gắng vùng khỏi vòng tay anh nhưng không thể.  

 

"Sao vậy?"  

 

"Hồi nhỏ, trong vụ hỏa hoạn, em đã cứu anh. Em còn nhớ không?"  

 

Tôi sững lại, rồi bất ngờ nhận ra: "Anh là... đứa trẻ trầm mặc đó sao?"  

 

Anh thở dài một tiếng: "Em tin vào tiền kiếp không?"  

 

"Kiếp trước, anh và em đều là những đứa trẻ bất hạnh, chỉ là... anh nghĩ người anh cưới là em, không ngờ đối phương lại là Thẩm Thù. Còn người em cưới là... Chu Bách."  

 

Anh ôm tôi chặt hơn, giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào yếu ớt.  

 

Tôi biết, Nguyên Cẩn Nhược cũng giống như tôi, anh đã tái sinh.

 

"Nguyên Cẩn Nhược, em tin."  

 

Những khổ đau của tôi ở kiếp trước anh đều biết.  

 

Tôi dụi vào lòng Nguyên Cẩn Nhược, đưa tay ôm lấy anh.  

 

May mà kiếp này chúng tôi đã đi đúng hướng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ve-dung-quy-dao/chuong-6-het.html.]

...  

 

Sau khi xuất viện, tôi đến trại giam để nhìn Chu Bách, còn mang theo một người.  

 

Nghe nói anh ta mãi không chịu nhận tội.  

 

Vừa thấy tôi, anh ta đã kích động c h ử i rủa:  

 

"Cứ gặp mày là tao đen đủi, đừng tưởng mày gả cho họ Nguyên thì tao không làm gì được mày."

  

"Tao nói cho mày biết, trên đời này không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được!"

  

"Đợi tao ra ngoài rồi tao sẽ g  i  ế  t  c  h  ế  t mày!!!"  

 

Tôi không nói gì, nhưng người phía sau tôi lại cười nhẹ, trong nụ cười còn mang theo sự thất vọng…

 

Chu Bách cau mày, nhưng khi nhìn thấy người phía sau tôi, anh ta lập tức sững sờ.  

 

"Như, Như Như, sao em, sao em lại đến đây?"

 

"Đừng, đừng nhìn anh! Đây chỉ là hiểu lầm, đợi anh ra ngoài rồi mình gặp lại nhé?" 

 

Tiết Như Như là bạch nguyệt quang của Châu Bạch, tôi đã liên lạc được với cô ấy cách đây một tuần.  

 

Chu Bách  là kiểu người vô lại.  

 

Không phải anh ta rất si tình sao, vậy thì phải đổi cách đối phó với anh ta.

 

Như Như nhìn anh ta với ánh mắt thất vọng:  

 

"Khi nghe người khác nói vậy về anh, em đã không tin, nhưng bây giờ, em không muốn tin cũng không được."  

 

"Anh thật sự đã q u a n h ệ t ì n h d ụ c tập thể đúng không? Vì những người đó có nét giống em, anh không thể có được em nên mới muốn hành hạ người khác sao?"

  

"Chu Bách, em cảm thấy mình chưa từng hiểu rõ anh."

 

"Anh rất đáng sợ! Hãy nhận tội đi!"

 

"Đừng bao giờ nói em là bạch nguyệt quang của anh nữa, những lời đó thật kinh tởm."  

 

Vài lời của Như Như khiến Chu Bách như người mất hồn, ngồi bệt xuống đất.  

 

Nhìn dáng vẻ thảm hại của anh ta, tôi chỉ muốn lao vào lột da anh ta.

 

17,

Chu Bách đã nhận tội.  

 

Vì anh ta nhận tội, nên có rất nhiều sự thật về nhà họ Chu đã bị phơi bày.

 

Tập đoàn từng đứng trên đỉnh kim tự tháp đã sụp đổ chỉ sau một đêm.  

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Sau đó, tôi đến thăm Thẩm Thù.  

 

Cô ta nhìn tôi rất lâu, cuối cùng lại nói: "Có thể cho em một cơ hội nữa không?"  

 

?  

 

"Cô g  i  ế  t tôi đi, lần này cô g  i  ế  t tôi đi được không?"

  

"Làm lại từ đầu! Lần này tôi sẽ chọn mẹ, tôi đã biết cách làm thế nào để chiến thắng rồi!"  

 

Thật nực cười.  

 

"Cô như vậy, dù có kịch bản trong tay cũng không lật ngược tình thế được đâu."

 

"Tại sao chị phải làm lại từ đầu với cô?"

  

"Cô không biết à, vì lần trước cô làm loạn trong bữa tiệc sinh nhật, mẹ đã bị hành động của chị làm cho cảm động, bây giờ bà đã giao công ty cho chị rồi."

 

"Chị có đàn ông, có sự nghiệp, tại sao lại phải làm lại từ đầu?"  

 

Thẩm Thù phát đ i ê n.  

 

Cô ta đ i ê n c u ồ n g lắc lư thanh chắn, cuối cùng bị c ả n h s á t dùng gật giật điện cho một phát.

 

Khi ra ngoài, Nguyên Cẩn Nhược vẫn đang đợi tôi.  

 

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, cuối cùng tôi cũng có thể thoát khỏi gông xiềng, nhẹ nhàng bước về phía Nguyên Cẩn Nhược.  

 

"Về nhà thôi?"  

 

"Ừm, về nhà!"  

 

Một số người đã mục nát, nhưng con đường hoa của chúng tôi chỉ mới bắt đầu mà thôi.  

 

-Hết-  

 

 

Loading...