Chạm để tắt
Chạm để tắt

VỀ ĐÚNG QUỸ ĐẠO - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-04 15:17:54
Lượt xem: 3,775

9,

Tối đó, Thẩm Thù bị đ á n h đòn, tiếng la hét vang lên liên hồi.

 

Nhưng với tôi, như vậy vẫn chưa đủ.  

 

Đợi khi vết thương của nó sắp lành, tôi gửi thiệp cưới cho nó.

 

Ban đầu nó không thèm để ý, còn ném thiệp vào thùng rác.  

 

“Tiện nhân, lần trước là mày cố ý đúng không.”

 

“Tao sẽ không dự đám cưới của mày đâu! Tao mong mày và thằng hòa thượng đó dính nhau mãi mãi, để cả đời này mày không thể hạnh phúc!”  

 

Ồ?  

 

Tôi vuốt tóc, vô tình để lộ những vết đỏ trên cổ.  

 

Thẩm Thù nhìn thấy, lập tức sững sờ.  

 

“Thằng đó, thằng đó và mày…”  

 

Tôi cười: “Không đến cũng không sao, chị chỉ mời em vì phép lịch sự thôi.”  

 

"Dù gì trong đám cưới của chị toàn là những người có tên có tuổi, nơi đó không hợp với em."  

 

Thẩm Thù tỉnh lại từ cơn sốc: “Vậy Chu Bách có đến không?”  

 

Tôi mỉm cười, không trả lời trực tiếp mà chỉ vào thùng rác.  

 

"Phải có thiệp mời mới được vào."  

 

Sau khi tôi đi, Thẩm Thù ôm mũi, nôn ọe lục lọi thùng rác.  

 

Tìm được thiệp mời, nó vui mừng như một con đ i ê n, nhảy nhót trên đường phố.

 

Nó tưởng rằng sắp đến cảnh anh hùng cứu mỹ nhân.

 

Nhưng nó không biết.  

 

Sở thích của thái tử gia là h à n h h ạ mỹ nhân.

 

10,

Ngày cưới, Nguyên Cẩn Nhược và tôi đứng trước đông đảo khách mời cùng nhau tuyên thệ.

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

Suốt đời này chúng tôi sẽ thuộc về nhau.  

 

Nguyên Cẩn Nhược nhìn tôi, đôi mắt lạnh lùng hôm nay lại có chút ướt át.

 

Sau khi tuyên thệ, anh ấy nắm tay tôi đi quanh để chào hỏi bạn bè.

 

Có anh ấy ở đây, không ai dám ép tôi uống r ư ợ u.  

 

Chỉ là trong lúc chúc mừng, tôi nhìn thấy Thẩm Thù và thái tử gia đang ngồi cùng bàn.  

 

Ánh mắt Chu Bách dường như không thể rời khỏi Thẩm Thù.  

 

Hai chị em chúng tôi đều thừa hưởng nét đẹp của mẹ, có vài phần giống với bạch nguyệt quang của Chu Bách.  

 

Đời này, tôi đã kết hôn, ánh mắt của Châu Bạch đương nhiên sẽ dồn hết vào Thẩm Thù.  

 

Dù trên mặt Thẩm Thù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng gương mặt đỏ ửng của nó đã bán đứng nó.

 

Bị dày vò nhiều năm, tôi không thể kiềm chế được sự khó chịu khi nhìn thấy Chu Bách.

  

Dù đang nắm tay Nguyên Cẩn Nhược, đầu ngón tay tôi vẫn không ngừng run rẩy.

  

Gia đình hào môn, có rất nhiều cách để h à n h h ạ người khác.  

 

Phương pháp ép ăn tăng mười cân trong ba ngày chỉ là phần nhỏ không đáng kể.  

 

Chu Bách thích nhất gương mặt giống bạch nguyệt quang của anh ta, anh ta sẽ không động đến gương mặt.  

 

Nhưng từ cổ trở xuống, anh ta luôn nghĩ cách để h à n h h ạ.  

 

Lần đầu tiên nhìn thấy bức tường đầy "dụng cụ t r a t ấ n" xấu hổ đó, tôi không thể ngừng run rẩy.  

 

Lúc đó, muốn chạy cũng đã muộn.  

 

Bố tôi và mẹ kế đã bán tôi cho Chu Bách.

  

Kiếp trước, tôi cũng từng chạy về nhà một lần.

 

Nhưng lại bị bố tôi dùng xích sắt t r ó i lại, mang trả cho Chu Bách.

 

Đêm đó, anh ta tắt hết camera trên đường về nhà.  

 

Anh ta kéo dây, bắt tôi bò từng bước về nhà.

 

Nguyên Cẩn Nhược nhẹ nhàng nắm ngón tay tôi để tôi tỉnh lại.  

 

“Tri Tri.”  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ve-dung-quy-dao/chuong-4.html.]

 

Không biết từ khi nào, đôi mắt lạnh lùng đó lại trở thành một trong những niềm an ủi của tôi.  

 

Chuyện kiếp trước đã là quá khứ.  

 

Thẩm Thù cố gắng muốn ở bên thái tử gia, tất nhiên tôi sẽ cố hết sức giúp nó.  

 

Nếu nó đã nóng lòng muốn rơi vào địa ngục, tôi sẽ giúp nó một tay.

 

11

Lần gặp lại tiếp theo là trong bữa tiệc sinh nhật của mẹ tôi.  

 

Chu Bách nắm tay Thẩm Thù, bố tôi ôm vai tình nhân, cả bốn người cùng xuất hiện tại buổi tiệc.  

 

Rõ ràng hôm nay Thẩm Thù đến để khoe khoang.  

 

Cô ta tùy tiện đưa tay ra, trên cổ tay là những món trang sức quý giá.  

 

“Mẹ, à không, dì, chúc mừng sinh nhật.”

  

“Ban đầu tôi cũng định tặng quà sinh nhật cho dì, nhưng lại nhớ những lời dì đã nói với tôi lần trước, tôi nghĩ là thôi, dù sao tình cảm mẹ con chúng ta cũng không còn nữa, dì nói đúng không?”  

 

Bố tôi ôm tình nhân cười ha hả.

 

Ả ta cũng nhếch môi cười, trông như kẻ tiểu nhân được đắc ý.  

 

“Chị, hôm nay là sinh nhật của chị, sao chị lại không vui?  

 

“Em tặng chị một bộ máy làm đẹp, sau này chị nhớ chăm sóc khuôn mặt của mình nhé. Phụ nữ khi có tuổi sẽ già nhanh, mà già nhanh thì dễ bị đàn ông chê.”  

 

Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ mình bị lép vế.  

 

Vì quyền lực của thái tử gia, mẹ tôi không dám cãi nhau với mấy người này.

 

Nhưng tôi không sợ.  

 

Cơ hội thể hiện lòng trung thành với mẹ đã đến, sao tôi có thể bỏ qua?  

 

Tôi t á t cho ả tình nhân kia một phát.

 

Vì động tĩnh quá lớn, cái t á t này thu hút sự chú ý của mọi người.  

 

“Thẩm Tri Tri!” Bố tôi giận đỏ mặt tía tai, “Dù gì đây cũng là mẹ kế của con, sao con lại ra tay đánh người lớn như vậy?”  

 

“Đúng vậy! Chị à, hôm nay mọi người đến đây để chúc mừng, sao chị lại đ á n h người? Chỉ vì mẹ có tiền nên chị không chịu nhận bố nữa đúng không?”  

 

Chu Bách cũng hơi nhíu mày.  

 

Anh ta nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt đó khiến tôi vô thức nhớ lại những ám ảnh kiếp trước.  

 

Tôi cắn răng đứng thẳng lưng đối mặt anh ta: “Hôm nay Chu thiếu gia đến đây, tiếp đón không chu đáo là lỗi của chúng tôi, nhưng hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, không phải dịp để cho tiểu tam đến đây làm mình làm mẩy.”  

 

Chu Bách cười, nhìn mẹ tôi rồi nhìn tiểu tam.  

 

Anh ta nói bằng giọng trêu chọc: “Không phải đều là mẹ sao, cần gì phải phân lớn nhỏ?”  

 

“Lại đây, gọi một tiếng mẹ cho tôi nghe thử.”  

 

Thẩm Thù nhướn mày nhìn tôi, vẻ mặt đầy đắc ý.  

 

“Gọi đi.”

 

“Thẩm Tri Tri, nghe lời Chu thiếu có thể giúp gia sản nhà cô tăng gấp đôi, chẳng phải còn có lợi hơn cả liên hôn sao.”  

 

Tôi lạnh lùng nhìn nói, nhếch môi cười.  

 

Khi chuẩn bị nói, một bàn tay ôm lấy eo tôi.

 

Không biết Nguyên Cẩn Nhược đã xuất hiện sau lưng tôi từ bao giờ.  

 

Anh mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Chu Bách.

  

“Nửa năm không gặp, cậu có sở thích nhận mẹ bừa bãi như vậy từ bao giờ thế?”

 

“Xin lỗi, vợ tôi thích sạch sẽ, không chịu được những thứ dơ bẩn.”  

 

“Mẹ này nhường cậu đấy.”  

 

Dù được gọi là thái tử gia, nhưng nhà họ Nguyên cũng chưa bao giờ kém cạnh.  

 

Nguyên Cẩn Nhược đã lên tiếng, Chu Bách chỉ có thể cười gượng: “Đùa thôi, sao cậu phải căng thế.”  

 

Bàn tay đặt trên eo tôi của Nguyên Cẩn Nhược càng siết chặt hơn, anh ra hiệu nhìn về phía Thẩm Thù: “Đây là vợ tôi, đương nhiên tôi phải bảo vệ rồi, kia là người của cậu à?”  

 

Vừa nói xong, nụ cười trên mặt Thẩm Thù liền biến mất.  

 

Dù sao thì bạn gái và vợ vẫn có sự khác biệt rất lớn.   

 

Tôi quay lại nhìn vào mắt Nguyên Cẩn Nhược, trong lòng ấm áp.  

 

Hóa ra, được bảo vệ là cảm giác như thế này!

 

Loading...