Chạm để tắt
Chạm để tắt

VỀ ĐÚNG QUỸ ĐẠO - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-04 15:17:36
Lượt xem: 3,910

6,

Trong nhà hàng, tôi và mẹ đang ngồi đối diện nhau, cùng ăn món Tây.  

 

Có lẽ vì chuyện liên hôn đã thành công suôn sẻ nên hôm nay bà rất vui vẻ với tôi.

 

“Ăn thêm salad đi, sau này sống cùng nhau, nhớ để ý đến thói quen ăn uống của Nguyên Cẩn Nhược chút nhé.”  

 

Bà đang nhắc tôi rằng Nguyên Cẩn Nhược ăn chay niệm Phật, phải tôi cũng phải ăn chay.  

 

Tôi lặng lẽ ghi nhớ, ánh mắt cứ liếc về phía ngoài cửa.  

 

Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, tôi mới khẽ nhếch môi cười.  

 

"Quý bà, có muốn mua một bông hoa không?"  

 

"Quý bà, có muốn mua một bông hoa không?"  

 

"Quý bà, có muốn..."  

 

Khi đến bàn chúng tôi, giọng của Thẩm Thù bỗng nhiên ngừng lại, nước mắt lập tức trào ra.

 

“Chị, mẹ…”  

 

Mẹ tôi nhìn thấy Thẩm Thù, đương nhiên nhân viên phục vụ cũng nhìn thấy nó.

 

"Xin lỗi cô, ở đây không được phép bán hàng rong, xin mời quý khách ra ngoài."  

 

Thẩm Thù nhìn tôi bằng đôi mắt rưng rưng, nó bỏ hoa xuống rồi muốn lao về phía mẹ tôi.  

 

Nhưng nó đã quên.  

 

Người phụ nữ trước mặt nó rất chú trọng đến thể diện.

 

Thực ra, đối với mẹ tôi, hai đứa con gái chúng tôi, ai ở lại cũng không quan trọng. 

 

Dù ai ở lại, bà cũng sẽ đào tạo cẩn thận, sau này đổi lấy thứ khác.

 

Bà lạnh lùng, vô tình, trong mắt chỉ có lợi ích.  

 

Vậy nên, làm gì có chuyện bà sẽ nhận con gái trong tình huống này?  

 

"Thẩm Thù, chú ý đến hành động của mình."  

 

Mẹ tôi nhìn cô ta, ánh mắt còn không thân thiện bằng khi nhìn người lạ.  

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Nhưng Thẩm Thù nào hiểu được điều này.  

 

Nó đã phải chịu đựng sự bất công ở chỗ bố suốt thời gian dài, cộng thêm việc tôi kết hôn khiến cô ta càng bức xúc hơn, chỉ muốn ôm lấy mẹ ruột mà khóc than.  

 

“Mẹ, mẹ có thể cho con một ít tiền được không, con không thể chịu nổi cuộc sống này nữa rồi.”

 

“Con chọn đi theo bố không phải vì không yêu mẹ, mà vì không muốn chị phải chịu khổ như con bây giờ.”

 

“Mẹ, mẹ cho con một ít tiền có được không?”  

 

Cô ta khóc lóc đau khổ để thể hiện sự đau đớn, khóc rất to.

 

Tiếng đàn piano trong nhà hàng cũng dừng lại.  

 

Hầu như tất cả mọi người đều nhìn về phía này.  

 

Vì thể diện, mẹ tôi không còn cách nào khác, đành phải đưa Thẩm Thù lên xe bảo mẫu của chúng tôi.  

 

“Mẹ, con biết mẹ yêu thương con nhất.”

  

“Không cần nhiều, mỗi tháng cho con năm ngàn là được, sau này con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ…”  

 

Chát!  

 

Là tiếng mẹ tôi t á t Thẩm Thù một cái.  

 

Tôi cúi đầu, che giấu sự khoái chí trong mắt.  

 

7,

Thẩm Thù ấy à, nó rất ngu ngốc.  

 

Sống bên mẹ lâu như vậy mà còn không hiểu tính cách của mẹ sao?  

 

Vì thể diện, bà ấy còn có thể chịu đựng chuyện bố tôi nuôi con giáp thứ mười ba bên ngoài.

 

Sao bà có thể để Thẩm Thù làm mình mất mặt trước nhiều người như vậy được?  

 

Thẩm Thù bị t á t đến nỗi má phải sưng lên.  

 

“Mẹ! Sao mẹ lại đánh con?  

 

“Dù bố mẹ có ly hôn thì con vẫn là con của mẹ, tại sao chị ở bên mẹ được sống sung sướng, còn con lại phải ra ngoài kiếm ăn?”

 

“Mẹ chỉ biết đến tiền thôi sao? Bây giờ mẹ không cần con gái mình nữa à!”  

 

Mẹ tôi lạnh lùng nhìn nó: “Tiền cấp dưỡng hàng tháng tôi đều chuyển vào tài khoản của cô.”  

 

“Từ khi cô và bố cô rời đi, cô đã không còn liên quan đến tôi nữa, đừng đến làm phiền tôi nữa.”  

 

Nói xong, mẹ quay sang nhìn tôi.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ve-dung-quy-dao/chuong-3.html.]

Tôi lập tức hiểu ý, mở cửa xe.  

 

Thẩm Thù gân cổ nhìn chằm chằm mẹ tôi, có lẽ nhớ lại chuyện kiếp trước, trong mắt nó tràn đầy hận thù.  

 

“Một người phụ nữ như bà đâu có xứng đáng làm mẹ chứ?”

  

“Tôi đến tìm bà là coi trọng bà, sau này bà có muốn nhận tôi, tôi cũng sẽ không thèm nhìn đến bà đâu!”  

 

Mẹ tôi bình tĩnh chỉnh lại quần áo, nhìn cô ta bằng ánh mắt vô tình.

 

“Còn không c ú t, muốn tôi dạy dỗ cô một trận à?”  

 

Thẩm Thù rơi nước mắt chạy ra ngoài, miệng vẫn lải nhải c h ử i rủa.  

 

Giọng mẹ tôi vang lên.

 

“Đừng tưởng bở.”

  

“Tri Tri, con nên biết, cả đời mẹ chỉ sống vì thể diện.”  

 

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói của bà.  

 

Sau này, nếu tôi làm bà mất mặt, bà cũng sẽ không ngần ngại mà bỏ rơi tôi.  

 

Còn bây giờ…  

 

So với Thẩm Thù, tôi là cô tiểu thư giàu có được bà dốc tiền nuôi dưỡng, còn Thẩm Thù thì đã bị hủy hoại từ lâu.  

 

Bà không ngốc, bà biết ai là lựa chọn tốt nhất của mình.

 

8,

Chiều hôm đó, Thẩm Thù gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.  

 

Đều là những lời lăng mạ.  

 

[Đồ tiện nhân, mày cố ý đúng không?]

 

[Mày nhớ mặt tao đấy, sau này tao sẽ bắt mày phải l.i.ế.m giày xin lỗi tao!]

 

Thật không may, tôi đang ở cùng Nguyên Cẩn Nhược.  

 

Đương nhiên là anh ấy đã nhìn thấy những tin nhắn này.  

 

Nguyên Cẩn Nhược lạnh lùng: "Tôi muốn nhìn cô ta làm thế nào để bắt con dâu của nhà họ Nguyên l.i.ế.m giày xin lỗi."  

 

Nhìn anh ấy bảo vệ mình, tôi cười nhẹ rồi tựa vào lòng anh.  

 

"Anh có muốn xem nó xin lỗi người khác như thế nào không?"  

 

Nguyên Cẩn Nhược nhướn mày nhìn tôi, tôi chỉ khẽ nháy mắt tinh nghịch.  

 

Tôi nhờ Nguyên Cẩn Nhược cùng tôi đến nhà hàng đó lấy băng ghi hình.  

 

Sau đó, tôi gửi ẩn danh cho người bố khốn nạn của mình.  

 

Tối hôm đó, tôi đi đến địa chỉ trong trí nhớ.

 

Dù ra đi tay trắng, nhưng trước đó ông ta đã mua không ít đồ cho tiểu tam, trong đó có căn biệt thự nhỏ này.  

 

Xe của Nguyên Cẩn Nhược cách đó không xa.

 

Mười phút sau, bên trong bắt đầu vang lên tiếng đập vỡ giòn tan.  

 

Tiếng c h ử i bới vang lên không ngừng.  

 

“Đồ con hoang, tao nuôi mày cực khổ, mày lại còn dám đi tìm con đàn bà tiện nhân đó à?”

  

“Tìm bà ta làm gì? Mày muốn quay về đấy phải không? Tao đang chịu áp lực để nuôi mày, mày còn kêu ca, để xem hôm nay tao có đánh c  h  ế  t mày không!!”  

 

“Này, Lão Thẩm, mạnh lên, ông đói ăn à? Tôi đã bảo ông rồi, đứa con gái này của ông không phải là người tốt, ông còn không tin.”  

 

“Mày dám trừng tao à? Lão Thẩm, đưa tôi cái roi! Để tôi dạy dỗ con gái giúp ông!”  

 

Tiếng c h ử i bới của nam nữ lẫn lộn kéo dài hơn hai mươi phút không ngừng.  

 

Ban đầu Thẩm Thù còn cứng đầu, nhưng sau đó bắt đầu khóc lóc cầu xin tha thứ.  

 

"Con sai rồi, đừng đ á n h nữa, đừng đ á n h nữa, đau quá.”

  

“Con không muốn quay về, xin đừng đuổi con đi, sau này con sẽ có ích, hãy tin con được không?”  

 

Nghe tiếng khóc đứt quãng của Thẩm Thù, tôi cảm thấy vui sướng.  

 

Nhưng khi tỉnh lại, tôi giật mình nhận ra hai tay mình đang bịt tai Nguyên Cẩn Nhược.  

 

Tôi mắt sáng rực, tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài.  

 

Anh ấy thì đang nhìn tôi chăm chú.  

 

Tai của Nguyên Cẩn Nhược dần nóng lên, làm ấm lòng bàn tay tôi.  

 

Tôi vô thức thu tay lại, bối rối giải thích: “Anh ăn chay niệm Phật, em sợ những lời tục tĩu làm bẩn tai anh.” 

 

Yết hầu Nguyên Cẩn Nhược khẽ di chuyển lên xuống.  

 

“Cưới em rồi, anh lúc nào cũng sẽ đứng về phía em.”

 

Loading...