Chạm để tắt
Chạm để tắt

VỀ ĐÚNG QUỸ ĐẠO - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-04 15:16:58
Lượt xem: 3,866

3,

Để thúc đẩy cuộc hôn nhân này, ngày hôm sau tôi đặc biệt đến sớm hơn thời gian hẹn.  

 

Nhưng vừa đến, tôi đã thấy bóng dáng cao lớn của Nguyên Cẩn Nhược qua lớp kính.  

 

"Nguyên Cẩn Nhược."  

 

Tôi khẽ gọi và đi tới, người đó cũng quay lại nhìn tôi.  

 

So với những gì trong trí nhớ của tôi, vẻ mặt của Nguyên Cẩn Nhược mềm mại hơn nhiều.  

 

"Thẩm Tri Tri."  

 

Lần gặp mặt đầu tiên không căng thẳng như tôi tưởng tượng.  

 

Anh tự nhiên mở nhẹ cánh tay ra, tôi cũng do dự một lúc rồi lấy hết can đảm khoác tay anh.  

 

Nhưng vừa đi được hai bước, một bóng người bất ngờ lao tới.  

 

"Thẩm Tri Tri!"  

 

Cô ta điên cuồng muốn kéo tay tôi ra: "Mới lần đầu gặp mặt mà đã ôm ôm ấp ấp, thật không ra thể thống cống rãnh gì!"  

 

Tôi chưa kịp phản ứng, nhưng Nguyên Cẩn Nhược đã vòng tay bảo vệ tôi.

 

Nhìn kỹ thì tôi nhận ra đó là cô em gái tốt của tôi, Thẩm Thù.  

 

Chậc chậc.  

 

Nửa năm không gặp, khuôn mặt nó đã thô ráp hơn nhiều, dưới mắt còn có vài nếp nhăn.  

 

Ngay cả ở khoảng cách xã giao bình thường, tôi cũng có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của nó.  

 

Nguyên Cẩn Nhược khẽ nhíu mày, anh hỏi: "Đây là?"  

 

Tôi giả vờ ngại ngùng cười: "Xin lỗi đã khiến anh chê cười rồi, đây cũng là em gái em, nhưng sống cùng bố em, giờ đã không còn liên quan gì đến em và mẹ em nữa."  

 

Lời vừa dứt, Thẩm Thù lập tức giấu tờ rơi sau lưng.  

 

"Anh, anh là Nguyên Cẩn Nhược phải không? Em là em gái của chị ấy."

 

"Khi bố mẹ ly hôn, mỗi người phải mang theo một đứa con, chị gái chê bố em tay trắng nên chọn mẹ... Em thương chị ấy, không muốn chị ấy phải chịu khổ nên đã đi cùng bố."  

 

Nói xong, nó còn cười cay đắng.  

 

"Chị ơi, nhìn chị sống tốt như vậy, em rất vui."  

 

Tôi nhướng mày, cô ta đã học được cách xảo quyệt từ mẹ kế rồi sao? 

 

Lại còn biết nói mấy lời ngọt ngào nữa cơ đấy!  

 

Đang định phản bác thì Nguyên Cẩn Nhược lạnh lùng nói một câu.  

 

"Tri Tri sống rất tốt, em gái phát tờ rơi kiếm tiền cũng rất tốt."  

 

Tôi bật cười thành tiếng.  

 

Không hổ là Phật tử, nhìn thấu tâm địa của Thẩm Thù.  

 

Sắc mặt Thẩm Thù cứng đờ, bàn tay cầm tờ rơi run lên.

 

Tôi thuận thế dựa vào lòng Nguyên Cẩn Nhược.  

 

"Cẩn Nhược, chúng ta đi thôi?"    

 

"Đừng làm phiền em gái em làm việc chăm chỉ."  

 

Trước khi đi, Thẩm Thù vẫn cố gắng giữ dáng vẻ đoan trang, nhưng vừa khi chúng tôi vừa quay đi, cô ta đã không kìm được mà giậm chân tại chỗ, giận dữ như phát đ i ê n.  

 

Có lẽ nó đã quên, đối diện quảng trường là trung tâm thương mại, kính ở đó có thể phản chiếu được hành động của nó.

 

4

Nhờ phúc của Thẩm Thù.  

 

Vừa rồi tôi và Nguyên Cẩn Nhược chỉ khoác tay nhau, bây giờ cả người tôi đã nằm gọn trong vòng tay anh ấy.  

 

Mặt tôi hơi đỏ lên, muốn né tránh một chút, nhưng tay của Nguyên Cẩn Nhược lại siết chặt hơn.  

 

"Sắp tổ chức đám cưới rồi, coi như là tập làm quen trước."  

 

Anh ấy bình thản nói, nhưng mặt tôi thì đỏ bừng lên.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ve-dung-quy-dao/chuong-2.html.]

 

"Em biết, anh kết hôn với tôi là do áp lực từ gia đình."  

 

"Chúng ta chỉ cần tôn trọng lẫn nhau, nếu anh không muốn tổ chức đám cưới thì không làm cũng được."  

 

Tôi nói vậy là đứng trên lập trường của anh ấy mà suy nghĩ.  

 

Nhưng bước chân của Nguyên Cẩn Nhược bỗng chậm lại.  

 

Anh ấy khẽ nhíu mày nhìn tôi: "Ai nói với em tôi bị gia đình ép buộc?"  

 

"Nếu tôi không muốn, họ không ép được tôi."  

 

Tôi ngơ ngác chớp chớp mắt: "Nhưng không phải anh đã đi… tu… rồi sao?"  

 

"Tín ngưỡng mà thôi, ăn chay niệm Phật chứ chưa xuất gia."  

 

Tôi ngỡ ngàng, chưa xuất gia sao?  

 

Vậy tại sao kiếp trước anh ấy lại không chạm vào Thẩm Thù một lần nào?  

 

Khi tôi hoàn hồn thì chúng tôi đã ở tầng chuyên bán đồ nội thất rồi.  

 

Nguyên Cẩn Nhược hướng mắt về phía những món nội thất và ra hiệu.  

 

"Phòng tân hôn tôi đã trang trí xong, đồ nội thất em cứ chọn theo sở thích."  

 

Nói xong, anh ấy còn nhét một chiếc thẻ đen vào tay tôi.  

 

Tôi ngỡ ngàng nhìn anh.  

 

Anh ấy bình thản nói: "Điều cơ bản của hôn nhân."  

 

Cái này hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi.  

 

Khi chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, Nguyên Cẩn Nhược khẽ cười, như vô tình xoa đầu tôi.  

 

"Nhà của mình mà, em không muốn tự sắm đồ nội thất sao?"  

 

Cảm nhận những ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua tóc, tôi nắm chặt thẻ ngân hàng và mím môi.  

 

Trái tim tôi đập loạn nhịp, miệng thầm đọc một lời sám hối.  

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

5,

Nguyên Cẩn Nhược đưa tôi chìa khóa phòng tân hôn, nhân tiện còn đưa tôi đến cục dân chính để đăng ký kết hôn.  

 

Ngày nhận giấy chứng nhận, tôi cố tình chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.  

 

Quả nhiên, chưa đầy mười phút, điện thoại của tôi đã liên tục reo lên.  

 

Thẩm Thù giống như bị tổn thương, bắt đầu mỉa mai tôi.  

 

[Kết hôn với một người đã xuất gia mà thôi, có gì mà khoe khoang?]

 

[Có gì tốt đẹp đâu chứ? Chị cứ chờ mà sống như quả phụ đi~ ha ha, đôi vợ chồng danh nghĩa chứ thực chất chẳng có gì, chia buồn nhá, chắc là Nguyên Cẩn Nhược còn nhìn tượng Phật nhiều hơn nhìn chị đấy nhỉ?] 

 

[Thẩm Tri Tri, cho tôi ba năm, tôi bảo đảm ba năm sau chị sẽ phải nhìn tôi với con mắt khác!]

 

Nó đang lo lắng.  

 

Kiếp trước, nếu không có tôi, bố tôi sẽ không phất lên được.

 

Bố tôi không phất lên được thì làm sao nó có thể gặp thái tử gia Chu Bách tại tiệc rượu chứ?  

 

Không có tôi, dù có cho nó ba mươi năm, nó cũng không thể thành công. 

 

Tôi không nhịn được mà bật cười, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.  

 

[Thẩm Thù, nghe nói bố tái hôn rồi, mẹ kế đối xử với em không?]

 

[Dù sao thì chúng ta cũng là chị em ruột, ngày mai chị sẽ dẫn mẹ đi ăn ở nhà hàng, có thể khiến mẹ mềm lòng hay không thì là do em nhé.]

 

Nói xong, tôi còn gửi địa chỉ nhà hàng cho cô ta.  

 

Kiếp trước nó hại tôi c  h  ế  t thảm, kiếp này làm sao tôi có thể để nó sống an yên được chứ? 

 

Đừng nói ba năm, ba tháng thôi tôi cũng chịu không nổi.

 

Với thân phận hiện tại của nó, đến cái bóng của Chu Bách cũng không thấy nổi.

 

Là chị, tôi đương nhiên phải giúp em gái một chút rồi.

 

Loading...