Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tổng tài hoá bướm - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:52:59
Lượt xem: 536

Nếu có người xuất hiện, người không hiểu rõ sẽ tưởng rằng chúng tôi đang quay drama bi kịch.

"Tại sao lúc này anh lại đến tìm em?" Tôi cắn môi, nhìn Thời Đình Chi với đôi mắt ngấn nước.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng bất động của Thời Đình Chi, tôi thầm phàn nàn về anh ta N lần trong lòng nhưng kỹ năng diễn xuất trên gương mặt tôi vẫn rất tuyệt vời.

Tôi chạy về phía Thời Đình Chi trên đôi dép nhung màu hồng. Vốn dĩ tôi muốn lao vào vòng tay anh ta, nhưng nghĩ đến lúc này anh ta nên ở bên nữ chính nên tôi liền rút tay lại.

Chứng sợ hãi c..hết tiệt.

Tôi chỉ đứng trước mặt anh ta và nói trong nước mắt: "Thời Đình Chi, em nhớ anh rất nhiều."

Nhưng tôi đang nghĩ: Ngày mai tôi sẽ bỏ trốn cùng con trai mình, anh ta có thể tìm thấy tôi một lần, nhưng tôi không tin anh ta có thể tìm thấy tôi lần thứ hai.

Tôi là một trạch nữ (tuýp con gái suốt ngày ru rú ở nhà) có thâm niên, mặc dù yêu cái đẹp nhưng hiếm khi ra ngoài ngoại trừ mua sắm, theo lời Vương Nhiên, tôi sinh ra là một con chim hoàng yến. Cũng chính vì vậy mà đã lâu như vậy Thời Đình Chi không tìm được tin tức gì về tôi.

Có lẽ nhìn thấy trong mắt tôi hiện lên vẻ chán ghét, Thời Đình Chi liền mỉm cười.

"Nhớ tôi?"

Tôi gật đầu thật mạnh và nháy mắt chân thành.

"Em đang nghĩ cách rời xa tôi phải không?" Anh ta vòng tay qua eo tôi rồi ôm tôi vào lòng, giọng lạnh lùng đầy thương cảm.

"Em đã chơi đủ vui chưa? Khương Vũ?"

16

"Cục cưng, em có thể cho tôi biết đó là ai không?"

Tôi nhìn theo đầu ngón tay của anh ta và nhìn thấy nhóc con đang ngủ ngon lành trên ghế sofa đối diện.

Một tiếng nổ vang trong đầu tôi. Không phải ngày mai nhóc con mới về sao?

Theo bản năng, tôi hỏi: "Làm sao..."

Thời Đình Chi ngắt lời tôi, đôi mắt đen láy của anh ta dán chặt vào mặt tôi: "Tại sao em không hỏi nhóc con sẽ tham dự sự kiện hôm nay ở đâu?... Là hoạt động chăm sóc người già do viện dưỡng lão do Tập đoàn Thời thị tổ chức. Bà nội ở đó."

Tôi khóc không ra nước mắt, cô giáo của nhóc con chỉ nói là hoạt động chăm sóc người cao tuổi lão, chứ không nói là do Tập đoàn Thời thị tổ chức.

Không được...

17

Tôi chưa kịp nói gì thì Thời Đình Chi đã hỏi tiếp: “Em nói với con là tôi đã c..hết?”

Tim tôi thắt lại.

“Hãy nghe lời giải thích của em…”

"Được rồi, em nên giải thích với con trai tôi, Khương Vũ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tong-tai-hoa-buom/5.html.]

"Khi nhìn thấy tôi, nhóc con đã hỏi làm thế nào mà tôi sống lại được và nói rằng em yêu tôi lắm, có đúng không? Nhóc con còn nói, đêm nào em cũng mơ thấy tôi, ngày tôi c..hết, tôi biến thành… bướm.”

Nói đến đoạn sau, giọng anh ta thực sự trông hơi… cứng nhắc. Có vẻ khó nói.

Lo lắng rằng Thời Đình Chi có thể mang đứa nhỏ đi, tôi liền vặn lại: “Ai nói nó là con anh?”

Nhân tiện, tôi phớt lờ những gì anh ta nói tiếp theo. Nếu biết tin đồn sẽ đến tai nhóc con, tôi đã không nói ra điều gì quá đáng như vậy.

Thời Đình Chi nhướng mày, duỗi ngón tay chỉ vào đứa trẻ đang ngủ ngon lành bên cạnh mình: "Không phải của tôi?"

Tôi gật đầu: “Đương nhiên không phải của anh.”

Ánh mắt Thời Đình Chi tối sầm, tức giận cười nói: “Con trai của em giống tôi như vậy, cha nó có biết không?”

"Tiểu quỷ."

Tôi nhìn hai khuôn mặt, một lớn một nhỏ, giống nhau đến 90%, ngay cả xét nghiệm quan hệ cha con cũng không cần thiết… mà không nói nên lời.

Mọi tranh luận lúc này đều vô ích.

18

Đột nhiên đầu óc tôi lóe lên một suy nghĩ. Tôi nhớ lại người mình gặp tối nay... mặt mày giống hệt nhóc con.

Thời Đình Chi đứng dậy, nhướng đôi mắt nheo nheo nhìn tôi rồi đứng dậy bế nhóc con lên, lạnh lùng nhìn về phía cửa: "Thu dọn đồ đạc, trở về trang viên."

Tôi rất sốc, tôi thực sự muốn đưa nhóc con đi. Tôi lập tức lao tới và giật lấy đứa nhỏ từ tay Thời Đình Chi, có lẽ cử động quá lớn nên nhóc con mở mắt ra.

"Mẹ, mẹ về rồi."

Tôi nhéo đùi, lau nước mắt và bắt đầu khóc: "Hai mẹ con chúng ta sắp chia xa rồi... Tiểu cải trắng à, đất vàng à, không có cha yêu, không có mẹ..."

Nhân tiện, tôi nháy mắt với nhóc con, dù rất bối rối nhưng dù sao cũng do một tay tôi nuôi dưỡng nên nhóc con hiểu ý tôi ngay lập tức.

Nó lặp lại hành động giống tôi, tự véo vào đùi mình và bắt đầu khóc.

Tôi liếc nhìn nó một cách tán thưởng, nhưng… nhìn vào cặp đùi đỏ bừng dưới chiếc quần thể thao của con, khóe miệng tôi giật giật, không cần phải học quá mức như vậy.

Hai mẹ con ôm nhau khóc nhưng cả lớn cả bé đều không rơi nước mắt, đúng kiểu có sấm mà không có mưa.

Những đường gân trên thái dương Thời Đình Chi khẽ giật lên, anh ta bất lực nhìn cảnh tượng trước mắt. Cho cho đến khi giọng nhóc con trở nên khàn khàn, nhóc con vừa khóc vừa ngáp thì anh ta mới lên tiếng: "Được rồi, Khương Vũ, ngày mai chúng ta nói chuyện nhé?"

Tất nhiên là tôi đồng ý.

19

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

Cho đến khi Thời Đình Chi rời đi, tôi mới ngồi trên ghế sofa lau mồ hôi lạnh trên trán, nỗi sợ Thời Đình Chi sẽ cướp đi đứa bé là có thật. Tôi không thể sống thiếu con trai nhỏ của mình và nó cũng không thể sống thiếu tôi. Nam chính là của nữ chính, còn cục cưng là của tôi.

Tôi vỗ nhẹ vào đầu gấu con và bảo nó vào phòng nghỉ ngơi. Tôi bí mật mở cửa nhìn ra thì lại thấy ba, hai vệ sĩ ở tầng dưới căn hộ. Tôi giận dữ quay lại thang máy nhưng cảm thấy hơi lo lắng. Nếu Thời Đình Chi thực sự muốn bắt thằng nhỏ đi thì tôi không thể làm gì để ngăn cản.

Sau khi trở về phòng, tôi lơ đãng nằm trong bồn tắm. Một ý tưởng lóe lên trong đầu, tôi nhớ rằng Thời Đình Chi có nét mặt giống hệt cậu nhóc... Cố Ngọc.

Tôi lập tức gọi điện cho Vương Nhiên, hỏi thông tin liên lạc của Cố Ngọc.

Loading...