Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tổng tài hoá bướm - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:52:51
Lượt xem: 471

10

Một tháng sau, nhóc con đến thành phố bên cạnh để tham gia hoạt động trải nghiệm của nhà trẻ. Rưng rưng nước mắt, tôi nhìn thằng bé đội chiếc mũ nhỏ màu vàng có khuôn mặt giống Thời Đình Chi đến 90%, cằn nhằn tôi như một ông cụ.

Sau khi chiếc xe biến mất, tôi lập tức chạy về nhà và gọi điện cho cô bạn thân Vương Nhiên.

“Chúng ta đi bar đi.”

Ba tiếng sau, tôi trang điểm sắc sảo, mặc váy hai dây màu đỏ rồi biến mất ở lối vào khu chung cư cao cấp.

Vì con trai bé nhỏ của mình, tôi sẽ không bao giờ kết hôn và tìm cha dượng cho nó. Nhưng tuổi còn trẻ như vậy, không nhất thiết phải chịu cảnh góa bụa.

Vương Nhiên đứng ở cửa quán bar, nhìn thấy tôi liền huýt sáo, sau đó nháy mắt nói: "Đẹp! Hôm nay mình nhờ bạn trai dẫn một đàn em đến đây."

Tôi liếc nhìn cô ấy.

Cô nàng này có quan hệ tình cảm với một bạn nam cách đây một năm, dù họ chưa kết hôn nhưng tôi vẫn thường xuyên được họ phát c..ẩu lương trong vòng vạn bè.

11

Sau khi đến bar, tôi nhìn ánh đèn đầy màu sắc xung quanh mình và thở dài. Trong bốn năm, để duy trì mối quan hệ tình cảm và chăm sóc tốt cho con trai bé nhỏ của mình, tôi hầu như không có không gian của riêng mình.

Vương Nhiên quả thực rất đáng tin cậy, ngoài ba chúng tôi ra, trong bar còn có một sói nhỏ trông rất mảnh khảnh, ước chừng chỉ mới 20 tuổi, chỉ vùng giữa lông mày và mắt có cảm giác hơi quen quen.

Khi nhìn thấy tôi, trong mắt cậu ta hiện lên vẻ kinh ngạc, khi bắt gặp ánh mắt đánh giá của tôi, dái tai cậu ta hơi đỏ lên.

"Chào chị, tôi tên là Cố Ngọc."

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm nghe họ của cậu ta.

12

Mặc dù sói nhỏ trông có vẻ ngây thơ nhưng cuộc trò chuyện không hề cứng nhắc, chỉ là đỏ mặt quá nhiều lần.

Có lẽ để che giấu, thỉnh thoảng cậu ta cầm cốc lên nhấp một ngụm, nhưng cậu ta không biết rằng đó là rượu hoa quả tôi vừa gọi. Thấy cậu ta như vậy, tôi cũng không nhắc nhở, một tay ôm mặt, mỉm cười nhìn cậu ta.

Trong hơi men, ánh mắt cậu ta đờ đẫn nhìn vào môi tôi. Không biết tại sao, nhìn vẻ mặt say khướt của cậu ta, tôi lại nghĩ đến Thời Đình Chi.

Tôi cau mày, cầm ly rượu người phục vụ vừa mang lên, nhấp một ngụm lớn. Rượu thực sự quá mạnh!

Thấy tôi cau mày, sói nhỏ đưa tay đưa cốc nước cho tôi, tôi chưa kịp nhận lấy thì điện thoại trong túi rung lên.

Đó là video của cô Trương.

Tôi nhìn những ánh sáng nhấp nháy xung quanh mình, chào sói nhỏ và bước ra chỗ khác với lương tâm cắn rứt. Lo lắng điều gì đó có thể xảy ra với nhóc con, tôi lập tức kết nối video. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của thằng bé hiện lên trên màn hình.

"Mẹ ơi, mẹ biết không? Hôm nay con gặp... Hả? Mẹ ơi, sao mắt mẹ đỏ thế?"

Tôi có thể nói là rượu quá cay không? Tôi đã không đến quán bar trong vài năm rồi, ai biết rằng rượu vang ngày nay trông rất sặc sỡ và có hương vị rất mạnh như thế.

Thế là tôi lấy ra một mảnh giấy vệ sinh và vờ lau lau khóe mắt.

"Mẹ nhớ cha của con."

Thằng bé còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng lập tức bị cúp máy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tong-tai-hoa-buom/4.html.]

Sau đó, cô Trương gửi một tin nhắn thoại, đó là giọng nói nhỏ nhắn dễ thương của nhóc con.

“Mẹ ơi, nhớ đi ngủ sớm nhé.”

13

Sau khi trở lại bar, tôi nhìn Vương Nhiên say rượu đang làm nũng với bạn trai mình, nhưng tay cô ấy rất không an phận, trong khi khuôn mặt của bạn trai sinh viên thể thao da ngăm đen của cô ấy lại chuyển sang màu gan lợn. Tôi muốn che mắt lại, không nhìn nữa.

Nghĩ đến lời nói của nhóc con, tôi nói: "Mình muốn về."

Vương Nhiên có chút kinh ngạc: "Nhanh vậy?"

"Cậu ta thì sao?" Cô ấy chỉ vào em trai sói nhỏ đang mặc áo phông trắng.

“Chuyện đó lần sau nói nhé.”

Tôi nhặt chiếc túi của mình một cách bừa bãi và rời đi. Khi bước đến cửa quán bar, tôi nghe thấy một giọng nói đầy lôi cuốn từ phía sau:

"Chị này, tôi đưa chị về nhé."

"Không cần đâu."

Nói xong, tôi vội vàng bắt taxi về.

14

Dưới ánh sáng mờ ảo, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một ngọn đèn Pháp màu vàng nhỏ.

Hôm nay, nhóc con không có ở nhà, tôi vẫn chưa quen với việc này.

Tôi cúi xuống cởi giày cao gót, xỏ dép vào rồi thản nhiên cởi cúc sau lưng, ném áo n.g.ự.c lên ghế sofa.

Tôi đang định bước vào phòng ngủ thì nhìn thấy trên ghế sofa là một người đàn ông mặc vest đen, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt tràn đầy tức giận, nhìn chằm chằm vào tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

Chỉ là chiếc áo n.g.ự.c lụa trắng của tôi tình cờ treo trên đầu anh ta...

Nhìn khuôn mặt giống tới 90% con trai mình kia, tôi sợ đến mức đưa tay ra bịt chặt môi lại.

"Thời Đình Chi!"

Tại sao anh ta lại ở đây?

Nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt tôi, Thời Đình Chi cười khẩy, nhưng mạch m.á.u trên thái dương lại mơ hồ giật giật, anh ta đưa tay lấy chiếc áo n.g.ự.c trên đỉnh đầu ném sang một bên, sau đó chỉ vào bức ảnh trên tủ. Nhìn thấy bánh quy và hoa quả đặt ở trước bức ảnh, sắc mặt anh ta càng trở nên u ám.

Thời Đình Chi nhướng mày nhìn tôi nói: "Không phải em nói nhớ tôi sao? Tôi đến gặp em, em có ngạc nhiên không?"

Ngạc nhiên? Ngạc nhiên conmoe nhà anh? Đây là một cú sốc, hiểu chưa?

15

Làm thế nào Thời Đình Chi tìm được nơi này. Rõ ràng là tôi đã ẩn náu bấy lâu nay. Tôi sợ đến mức gần như bật khóc.

Nhìn Thời Đình Chi, đầu óc tôi quay cuồng. Thật may là hôm nay nhóc con không có ở nhà nên có lẽ Thời Đình Chi không biết về sự tồn tại của nó.

Thế là tôi đưa tay nhéo nhéo đùi, nhìn anh ta mà rưng rưng nước mắt, môi hé mở, như muốn nói nhưng lại do dự.

Loading...