Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tàng kiều - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-10 13:48:10
Lượt xem: 955

Nhưng cho dù chỉ là một nguyện vọng nhỏ bé như vậy, Hứa Thục Nguyệt cũng nhất định phải chen ngang, hại ta cả đời!

Nghĩ đến đây, thù hận trong lòng ta đối với nàng ta đột nhiên tăng lên.

"Nương nương luôn nói tình yêu, chẳng lẽ thật cảm thấy, bệ hạ xem ngươi như chân ái sao?"

Hứa Thục Nguyệt lập tức gật đầu: "Đó là đương nhiên!”

Ta cười khẽ, tiếp theo đưa tay chỉ vào bầu trời vuông vức ngoài viện.

“Nói bằng miệng không tính được đâu. Nếu hắn xem ngươi là chân ái, lúc ngươi rời đi sẽ lập tức chạy tới, mà không phải ở lại trong phòng ngủ mê man, còn ngầm đồng ý để ta bố trí hai nha hoàn hầu hạ hắn.”

Lời này, đương nhiên là gạt nàng ta.

Hứa Thục Nguyệt vừa nghe ta nói như vậy, hốc mắt lại đỏ thêm, như không phục chạy ra ngoài viện, vừa chạy vừa nói: "Vậy ta sẽ chứng minh cho ngươi xem, hắn đến tột cùng là yêu giang sơn hay là yêu mỹ nhân!"

Đưa mắt nhìn Hứa Thục Nguyệt rời đi, cho đến người ta phái đi tận mắt nhìn nàng ta ra khỏi hoàng thành, lúc này ta mới cho người gọi Tống Quân Từ tỉnh dậy.

"Cái gì, nàng đã ra khỏi hoàng thành?"

Tống Quân Từ vừa nghe, lập tức muốn lao ra ngoài. Nhưng mà hắn còn chưa đi cổng phủ, An vương Tống Quân Cẩm đã mang theo thị vệ chặn cửa, muốn nghênh đón hắn hồi cung.

“Tránh ra, trẫm muốn đi tìm Nguyệt nhi!”

Sắc mặt Tống Quân Từ rất khó coi, nhìn chằm chằm mặt đệ đệ ruột của mình, không có chút dịu dàng nào.

Song Tống Quân Cẩm lại không rời đi, đứng ở cửa chính cung kính hành lễ với hắn.

"Bệ hạ đã ra khỏi cung hai ngày, triều chính tồn đọng, biên tái lại rục rịch, kính xin bệ hạ sớm ngày hồi cung chủ trì đại cục!"

Muốn mỹ nhân, hay là muốn giang sơn?

Tống Quân Từ nhìn thoáng qua dân chúng đang quan sát trước cửa Tạ phủ, rốt cuộc vẫn nhớ rõ suy nghĩ và hành động của mình, đều sẽ ảnh hưởng đến vương triều này.

Cho nên hắn lui vào trong Tạ phủ, ngồi xuống trong chính sảnh.

“Trẫm phải đi tìm Nguyệt nhi, nàng một thân một mình rời đi, rất có thể sẽ xảy ra chuyện.”

“Nhưng triều chính...”

Tống Quân Cẩm còn muốn nói gì đó thì đã bị Tống Quân Từ không kiên nhẫn cắt ngang.

“Cho dù không xử lý được, ngươi cũng có thể đi thỉnh giáo Diệp thừa tướng, ông ấy sẽ nói cho ngươi biết phải làm như thế nào!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tang-kieu/4.html.]

Nghe vậy, Tống Quân Cẩm không lên tiếng ngăn cản nữa.

Ta nhìn hắn một cái, sau khi đối diện ánh mắt cùng hắn, lại chuyển hướng nhìn về phía Tống Quân Từ.

“Bệ hạ, Thần phi nương nương tính tình ngây thơ, lúc này đây sợ là cực kỳ tức giận. Chi bằng mang đưa thần nữ cùng đi tìm nương nương, thần nữ sẽ nói cho nàng biết, chuyện đêm qua đều là do thần nữ chủ động, ngài chỉ bị thần nữ tính kế mà thôi. Như vậy, nàng nhất định không tức giận nữa.”

Nghe ta nói, Tống Quân Từ rõ ràng rất động tâm, nhưng vẫn có chút do dự.

“Nhưng nếu là như vậy, ngươi phải chịu oan ức.”

Ta cười lắc đầu: "Thần nữ không sợ oan ức.”

Chỉ sợ...

Không thể tự tay đưa các ngươi xuống địa ngục!

6

Hứa Thục Nguyệt lúc ra cửa mang theo không ít vàng bạc. Cho nên nàng ta tức giận, dùng trâm vàng đổi lấy một con ngựa thượng hạng, chạy như điên, thẳng hướng Giang Nam mà đi.

Tống Quân Từ và ta tìm kiếm, nhưng rốt cuộc chưa từng gặp nàng ta trên đường.

Buổi tối, chúng ta nghỉ ngơi ở trạm dừng chân.

Tống Quân Từ thân là hoàng đế, từ khi sinh ra đã được ngàn vạn người nâng đỡ, lúc này vội vã đuổi theo người mình yêu, là lần đầu tiên trong đời hắn làm như vậy.

Thần sắc hắn mệt mỏi, mang theo mấy ám vệ cũng chỉ để ý mèo ở trên mái hiên.

Cho nên việc hầu hạ hắn rửa mặt do ta phụ trách.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Ta thay hắn cởi áo, Tống Quân Từ liền rũ mắt nhìn ta: "Nguyệt nhi tâm địa cũng không xấu, muốn để ngươi gả đến Thẩm gia, tuy là người đã c..hết, nhưng đến cùng cũng sẽ che chở ngươi cả đời, ngươi đừng oán hận nàng.”

Động tác trên tay ta không ngừng, không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.

“Thần nữ biết ý của nàng, cũng biết nữ tử nên tuân theo tam tòng tứ đức, không dám oán, cũng sẽ không oán.”

Nghe câu trả lời của ta, Tống Quân Từ rất là hài lòng.

Hắn không khỏi đưa tay nhéo nhéo mặt ta, có lẽ là mấy ngày liền phong trần mệt mỏi, giờ phút này hắn dùng ánh mắt phỏng đoán nhìn ta, không hiểu sao thiêu đốt hơn một chút.

“Uyển Ngưng~” Hắn đột nhiên nhẹ giọng mở miệng gọi tên của ta.

 

Loading...