Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tàng kiều - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-10 13:46:40
Lượt xem: 1,199

Ta đi ra ngoài phòng, tối nay trăng sáng sao thưa, thời tiết cũng không tốt mấy.

Ta hít sâu một hơi, sau đó bưng canh giải rượu đã sớm chuẩn bị lên, đi Lưu Vân Các.

Ngày hôm sau, chuyện hoàng thượng cường hạnh* con gái Tạ gia, truyền khắp triều dã**.

*(cường hạnh: sủng hạnh mạnh mẽ, chắc là hấp diêm)

**(triều dã: triều đình và dân gian)

4

“Tống Quân Từ, ngươi nói thân là hoàng đế, không thể lập tức hứa với ta cả đời một kiếp. Nhưng cũng đáp ứng với ta tuyệt đối không đụng vào phi tần hậu cung, cam nguyện vì ta thủ thân. Ngươi... ngươi vì ta thủ thân như vậy sao?”

Một buổi sáng náo loạn khó xử.

Hứa Thục Nguyệt từ cuồng loạn, đến bật khóc, cũng không để ý bốn phía vây quanh rất nhiều gia đinh và nha hoàn, bắt đầu chất vấn Tống Quân Từ.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Có lẽ là cảm thấy áy náy, Tống Quân Từ giờ phút này cúi thấp đầu, không tức giận vì bị nàng ta chất vấn, ngược lại cúi người xuống, muốn đưa tay kéo nàng ta lên.

“Nguyệt nhi, dưới đất lạnh, có lời gì chúng ta từ từ nói...”

“Còn muốn nói như thế nào!” Hứa Thục Nguyệt rống lên, sau khi hất tay Tống Quân Từ ra, lại chỉ vào ta mới mặc quần áo tử tế từ trong phòng đi ra.

"Ngươi và tiện nhân này đã ngủ với nhau, đã vi phạm lời ước định với ta, ta không có gì để nói với ngươi nữa!" Nàng rống cực lớn tiếng, không hề đặt quân uy hoàng quyền vào mắt.

Dứt lời, Hứa Thục Nguyệt lại đưa tay lau nước mắt. Nàng ta chậm rãi đứng lên, oán hận nhìn ta và Tống Quân Từ: "Các ngươi đã thành một đôi giai ngẫu, ta đây cũng không cần thiết phải ở lại nơi này. Tống Quân Từ, từ nay về sau, giang hồ không gặp!”

Vừa nghe nói như thế, ánh mắt Tống Quân Từ lập tức trở nên bối rối.

Lúc này đưa tay muốn kéo nàng ta, nhưng mà Hứa Thục Nguyệt cũng không phải là nữ tử nhu nhược, hai người lôi kéo, móng tay dài nhỏ của Hứa Thục Nguyệt, cào rách cổ Tống Quân Từ.

“Bệ hạ!”

Cha ta vẫn trốn ở cách đó không xa trong đình nghỉ mát nhìn bên này, hít vào một hơi lạnh.

Tống Quân Từ không để ý tới cha ta, ánh mắt vẫn nhìn Hứa Thục Nguyệt.

"Chuyện đêm qua chỉ là ngoài ý muốn. Nguyệt nhi, trẫm đối với nàng một lòng một dạ, thiên địa có thể chứng giám, nàng thật sự không thể tin trẫm một lần sao?"

Hứa Thục Nguyệt lắc đầu: [Không, không thể.]

Nói xong, nàng ta quay đầu chạy ra ngoài sân.

Tống Quân Từ vốn cũng muốn đuổi theo, nhưng vết thương trên cổ, khiến hắn đau đớn, hít sâu một hơi. Đường đường là thiên tử chi tôn, ở trước mắt bao người, bị một tiểu nữ tử làm tổn thương thể diện, rốt cuộc trong lòng vẫn có chút tức giận.

Ta đưa mắt nhìn tỳ nữ, nàng rất nhanh liền lấy thuốc mỡ ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tang-kieu/3.html.]

“Nếu bệ hạ không nhận chuyện đêm qua, thần nữ tất sẽ không miễn cưỡng, cùng lắm thì ngày sau này làm bạn với Phật, chắc chắn sẽ bảo về được thanh danh của bệ hạ.”

Ta đưa thuốc mỡ cho hắn.

Tống Quân Từ vốn không muốn gặp ta, nhưng nghe ta nói lời này, trong mắt lại có áy náy.

“Trẫm yêu Hứa Thục Nguyệt, ta sẽ không bo giờ phản bội nàng ấy!"

Hắn hơi dừng lại.

"Chuyện đêm qua, là do trẫm say rượu không khống chế được, phải chịu trách nhiệm với ngươi, trẫm sẽ phong ngươi làm mỹ nhân, ngày sau ở trong cung nuôi dưỡng kim tôn ngọc quý."

Nhìn xem, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đây.

Nói xong lời cuối cùng, giọng Tống Quân Từ trở nên nghiêm túc, ẩn chứa cảnh cáo.

Thần sắc trên mặt ta không thay đổi, mỉm cười đáp ứng.

Sau đó khấu tạ quân ân.

5

Hứa Thục Nguyệt cũng không rời khỏi Tạ phủ, nàng ta trở về thiên viện, nhốt mình trong phòng, khóc suốt.

Tống Quân Từ vốn muốn an ủi nàng ta nhưng bị ta ngăn lại: "Thần phi nương nương hôm nay nhất định là quá thương tâm, cần tỉnh táo một chút. Nếu bệ hạ xuất hiện ở trước mặt nàng, sợ là thêm dầu vào lửa thôi.”

Ta biểu hiện rất là hiểu lòng người, cũng lộ ra bất kỳ tư tâm nào.

Sau khi Tống Quân Từ thoáng trầm tư, liền tạm thời không đi an ủi tâm tư của nàng, đêm qua say rượu vốn đau đầu muốn nứt ra, sáng sớm lại náo loạn như vậy, sau khi ta bảo tỳ nữ đốt hương An Thần, hắn liền mê man ngủ thiếp đi.

Thấy hắn ngủ say, ta đến thiên viện của Hứa Thục Nguyệt, nhưng ta không vào, chỉ đứng ở cửa, đuổi bốn phía tỳ nữ ra sau, cao giọng mở miệng: "Bệ hạ là thiên tử, bốn biển đều là của ngài ấy, Thần phi nương nương hôm qua mới dạy thần nữ, nói thân là nữ tử, cần phải tuân thủ tam tòng tứ đức. Đương nhiên, bệ hạ muốn nạp bao nhiêu hậu phi, nương nương hẳn là cũng sẽ không phản đối chứ?"

Ta vừa mới nói xong, cửa phòng đóng chặt bỗng nhiên mở ra.

Hứa Thục Nguyệt mang đôi mắt đỏ bừng đi ra, nàng ta túm lấy cổ áo của ta, trong ánh mắt chứa đựng sự tức giận hết sức rõ ràng.

“Ngươi cho rằng mình là thứ gì? Tạ Uyển Ngưng, cho dù đêm qua vô tình để cho ngươi bò lên giường Tống Quân Từ, nhưng hắn cũng tuyệt đối sẽ không yêu ngươi, ngươi cho rằng mình trở thành hậu phi sẽ có thể được hoàng thượng một đời sủng ái sao?"

Nực cười!

Không nói đến chuyện ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn vào cung. Chỉ riêng chuyện tình yêu này, nàng ta vừa nói ra, ta liền muốn cười.

Có thể ở thế gian này có được một người yêu mình, vốn không phải là một chuyện dễ dàng, bởi vậy nếu có thể tìm được đức lang quân tôn trọng lẫn nhau, có một hai đứa con thông minh, trong tay nắm đại quyền hậu viện, bình an thuận lợi cả đời, cũng đã là vô cùng tốt rồi.

Tình yêu, quá mức hư vô mờ mịt.

Thay vì ở trong tình yêu mình đầy thương tích, ta càng nguyện ý cùng chồng tôn trọng lẫn nhau cả đời.

 

Loading...