Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tàng kiều - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-10 13:48:21
Lượt xem: 1,302

Ta không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn.

Tống Quân Từ liền đưa tay nâng cằm ta lên, cẩn thận nhìn khuôn mặt này của ta, càng dựa càng gần.

“Nàng, rất đẹp.”

Dứt lời, hắn liền cúi người muốn hôn ta.

Ta nhanh chóng đưa tay đẩy hắn ra, cười duyên chỉ chỉ bồn tắm: "Bệ hạ vẫn nên tắm rửa trước. Chờ tắm rửa xong, Uyển Ngưng tự nhiên sẽ hầu hạ ngài."

Nói xong, ta xoay người, vòng qua bình phong ngồi xuống giường.

Đối diện với ánh mắt của hắn, chậm rãi cởi áo ngoài.

Ánh mắt Tống Quân Từ nóng lên, sau đó liền xoay người vào thùng tắm. Sau khi có bình phong che chắn, biểu tình trên mặt ta trong nháy mắt trở nên vô cùng chán ghét, tiếp theo liền lấy bình sứ nhỏ trong ống tay áo ra.

Trong phòng có mê hồn hương, ta đổ chút bột phấn trong bình sứ vào, tiếp theo dùng nước làm ướt khăn tay, che miệng mũi.

Cũng không lâu lắm, sau khi tắm rửa thay quần áo xong Tống Quân Từ liền lên giường.

Ta nhét một cái gối vào trong lòng hắn, Tống Quân Từ liền hôn lên gối, thấp giọng nỉ non cái gì đó, khóe miệng gợi lên độ cong, biểu hiện giờ phút này của hắn sung sướng đến cực hạn.

Ta ngồi trên ghế bên cạnh, lẳng lặng nhìn hắn.

Ta tuyệt đối sẽ không để cho kẻ thù chạm vào người nên sử dụng mê hồn hương.

Mê hồn hương giá trị ngàn vàng, có thể làm cho người ta mơ mơ hồ hồ sống trong ảo giác.

Suy nghĩ một chút, ta lại lấy ra một bình sứ khác, đổ ra một viên thuốc nhỏ màu nâu, liền rót nước vào trong miệng Tống Quân Từ.

Tổ tiên Tạ gia ta là gia tộc lớn hành nghề y dược, đến đời cha ta lựa chọn vào triều làm quan.

Nhưng vì lưu truyền qua nhiều thế hệ, thuở nhỏ ta cũng mưa dầm thấm đất, bởi vậy có chút kiến thức về hương dược.

Tống Quân Từ từng lấy quân uy hại ta cả đời.

Như vậy...

Đời này, để cho ta tự tay cắt đứt cả đời của hắn.

7

Ta đương nhiên sẽ không dễ dàng lấy mạng hắn như vậy.

Không nói đến bên ngoài phòng có ám vệ, nếu hắn c..hết ở chỗ này, ta tất nhiên sẽ trốn không thoát khỏi hiềm nghi, cũng sẽ đền mạng. Vì người như vậy mà uổng phí tính mạng của mình, rốt cuộc là không đáng. Mà viên thuốc ta cho hắn ăn kia, tự có tác dụng lớn.

Bây giờ chuyện quan trọng nhất, chính là tìm được Hứa Thục Nguyệt đã đến Giang Nam.

Ta và Tống Quân Từ đi thẳng xuống Giang Nam, sau khi tới Giang Nam, vài ngày sau, mới tìm được Hứa Thục Nguyệt đang ăn kẹo hồ lô ở đầu đường.

Nàng nhìn thấy Tống Quân Từ, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, vừa định mở miệng nói cái gì đó, liền chú ý tới ta đứng ở bên cạnh Tống Quân Từ.

Khoảng khắc đó, sắc mặt Hứa Thục Nguyệt trở nên rất khó coi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tang-kieu/5.html.]

Lúc này liền ném kẹo hồ lô trong tay trên mặt đất, không chút nghĩ ngợi liền chạy đi, kết quả đi chưa được hai bước liền đụng vào một đứa trẻ.

Đứa trẻ kia trong tay cũng nắm một chuỗi kẹo hồ lô, bị Hứa Thục Nguyệt đụng vào, kẹo hồ lô rơi trên mặt đất, lại bị người đi đường giẫm lên.

Nó khóc ầm lên nắm lấy góc áo Hứa Thục Nguyệt, bắt nàng ta bồi thường cho mình.

Giờ phút này Hứa Thục Nguyệt đang nổi giận, duỗi chân đạp đứa bé kia một cái.

Đứa trẻ vốn nhỏ yếu, bị đạp như vậy, kêu lên thảm thiết.

Một vị đại thúc đi ngang qua, lập tức bắt được tay Hứa Thục Nguyệt: "Nữ nhân này đang êm đẹp đụng rơi rơi kẹo hồ lô của đứa nhỏ, không những không chịu bồi thường, còn đá nó. Loại nữ nhân xấu xa như như, nên bắt lại báo quan!"

Dứt lời, vị đại thúc kia thật sự kéo nàng ta vào trong nha môn.

Tống Quân Từ nhìn thấy cảnh này, không chút nghĩ ngợi liền vọt tới, nhấc chân đạp mạnh vào n.g.ự.c đại thúc, tiếp theo ôm Hứa Thục Nguyệt bảo vệ ở trong ngực, hung tợn trừng mắt vị đại thúc đã nằm trên mặt đất.

“Điêu dân, ngươi dám chạm vào Nguyệt nhi của ta!”

Công khai đánh người ở trên đường, những bách tính khác xem náo nhiệt lòng đầy căm phẫn, lúc này có người chạy đi báo quan, nói là muốn bắt Hứa Thục Nguyệt và Tống Quân Từ.

“Ta chính là Thần phi, chàng là thiên tử, ai dám bắt chúng ta!”

Hứa Thục Nguyệt lạnh mặt làm sáng tỏ thân phận của mình, lại sợ những người này không tin, kéo lệnh bài buộc bên hông Tống Quân Từ xuống, cố ý ở trước mặt mọi người lắc một vòng.

Nhưng dân chúng không tin, thậm chí có người châm biếm: "Nếu các ngươi là hoàng thượng và phi tử, ta đây chỉ có thể nói thiên hạ nguy rồi!"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tống Quân Từ đã khó chịu đến cực hạn.

Ta lẳng lặng nhìn trò hề trước mắt này, làm sao cũng không nghĩ ra một tên ngu xuẩn như Tống Quân Từ có tư cách gì có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế?

Bỗng nhiên ta nhớ lại kiếp trước...

Hai năm sau, An Vương Tống Quân Cẩm từng lựa chọn tạo phản, nhưng ngay lúc đó Thừa tướng một lòng ủng hộ Tống Quân Từ, Thừa tướng nhiều năm đắm chìm trong quan trường, quả thực chính là lão hồ ly ngàn năm.

Cuối cùng, An Vương Kỳ thiếu một chiêu, tự vẫn tại chỗ.

Có một lão hồ ly như vậy giúp đỡ, muốn kéo Tống Quân Từ xuống khỏi ngôi vị hoàng đế, không phải là một chuyện dễ dàng. Nhưng, cũng không phải là không có khả năng.

Ta thu tâm thần lại, nhìn quan binh đã chạy tới. Những quan binh này vốn là muốn bắt Hứa Thục Nguyệt và Tống Quân Từ, thế nhưng khi nhìn thấy lệnh bài trong tay Hứa Thục Nguyệt, liền quỳ đầy đất.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Hứa Thục Nguyệt nhướng mày, đưa tay chỉ vào đám dân chúng vừa cười nhạo nàng ta: "Những người này dám bất kính với bổn cung, bắt hết lại!"

Ta muốn mở miệng ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Hứa Thục Nguyệt vốn cực kỳ hận ta, nếu ta mở miệng, nhất định sẽ chọc nàng càng thêm tức giận.

Cho nên sau khi bọn họ rời đi, ta lại len lén tìm được quan binh cầm đầu, nhét mấy thỏi bạc mang theo phòng thân vào trong tay hắn.

“Những người này vốn vô tội, qua hai ngày chờ chuyện lắng xuống, liền thả ra. Mấy thỏi vàng vàng này, ngươi chia cho bọn họ một phần, chớ tham.”

Dù sao ta cũng đi theo Tống Quân Từ tới nơi này, những quan binh kia không rõ lai lịch của ta, chỉ coi ta là người đáng tin bên cạnh Tống Quân Từ, cho nên thái độ đối với ta rất cung kính.

Sau khi nghe xong lời của ta, thì liên tục cam đoan, tuyệt đối sẽ không ngược đãi những người dân này.

Xử lý xong chuyện, ta liền vội vàng đuổi theo.

Hứa Thục Nguyệt dùng một cái vòng tay giá trị bao khách điểm lớn nhất nơi này, hôm nay trở về khách điếm muộn, nhốt Tống Quân Từ ở ngoài cửa.

Loading...