Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tàng kiều - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-10 13:46:33
Lượt xem: 952

3

Suy nghĩ dần dần trở lại.

Ta nhìn Hứa Thục Nguyệt trước mặt, kiềm chế tất cả thù hận trong lòng. Trước khi nàng ta mở miệng chỉ trích, ta cung kính hành lễ trước, ngăn chặn cái miệng sắp phát tác của nàng ta.

“Tạ Uyển Ngưng, nếu ngươi sớm một ngoan ngoãn hiểu chuyện như bây giờ, ta có lẽ còn có thể nhận ngươi làm muội muội nuôi, cho ngươi lấy thân phận Thần phi muội muội, quang vinh xuất giá.”

Hứa Thục Nguyệt lấy tay nâng cằm ta lên, ánh mắt tràn đầy kiêu căng.

Nhìn chằm chằm mặt của ta đánh giá hồi lâu, cuối cùng cười khẩy một tiếng: "Quan gia tiểu thư thời cổ đại thật sự là mệnh tốt, cả ngày có người hầu hạ mới có thể dưỡng được mềm mại như vậy. Cũng nên lập gia đình, để nàng ấy biết thế đạo gian khổ mới được.”

Nàng ta luôn nói những điều ta không hiểu lắm.

“Nương nương giáo huấn rất tốt, thần nữ ghi nhớ.”

Thấy thái độ của ta tốt như vậy, nàng ta giống như là bị đ.ấ.m vào bông vải, có chút mất hứng, nhưng rốt cuộc cái gì cũng không nói ra miệng.

Ta lại nhìn Tống Quân Từ vẫn chưa từng mở miệng.

Người đàn ông tay cầm quyền sinh sát này, vốn nên đi làm một minh quân tốt, vì dân chúng mà tạo phúc, chứ không phải tùy ý lấy đi cuộc đời của người khác.

Ta che giấu thù hận trong lòng, bảo hạ nhân chuẩn bị bữa tiệc, khoản đãi Hứa Thục Nguyệt và Tống Quân Từ.

“Cho dù bây giờ ngươi có lấy lòng, nhưng chuyện ta và Tống... à, ta và bệ hạ đã bàn bạc xong, tuyệt đối sẽ không thay đổi.”

Hứa Thục Nguyệt thấy thái độ tốt của ta như thế, không khỏi sinh lòng hồ nghi, lại nói thêm một câu: "Cũng được, mấy ngày nay ta và bệ hạ không có việc gì, hôn kỳ ta sẽ giúp ngươi sắp xếp thật tốt, ba ngày sau, ta và bệ hạ tự mình đưa ngươi xuất giá."

Kiếp trước, nàng cũng nói như vậy.

Trên danh nghĩa là đưa gả, kì thực chẳng qua là đề phòng ta chạy trốn mà thôi.

Thẩm gia còn vì thế mà mang ơn, đem toàn bộ nỗi đâu mất con phát tiết lên người ta.

Trong lòng ta cười khẩy, nhưng trên mặt lại chưa từng biểu lộ ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tang-kieu/2.html.]

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Cũng giống như kiếp trước, bố trí hai người bọn họ ở Lưu Vân Các.

Chẳng qua là Hứa Thục Nguyệt gần đây vì chuyện của Thẩm gia cũng gây phiền toái cho Tống Quân Từ quá nhiều, giữa hai người vốn cũng ầm ĩ ầm ĩ, hôm nay lại có thêm mấy phen khắc khẩu, còn chưa hoàn toàn hoà giải.

Cho nên Hứa Thục Nguyệt vừa nghe được bố trí ở một chỗ, lúc này nghiêng đầu đi, vẻ mặt không vui.

“Nếu là tới làm khách, thỉnh Tạ cô nương bố trí hai chỗ ở.”

Tống Quân Từ nghe nói như thế, sắc mặt ghơi u ám, nhưng rốt cuộc vì yêu Hứa Thục Nguyệt sâu đậm, đường đường là hoàng thượng bị làm cho mất mặt, cũng vẫn kiên quyết nhịn nàng ta.

Ta cứ như vậy nhìn, nhìn bọn họ tình cứng như vàng, cảm thấy vô cùng buồn cười.

Bữa tối do chính ta sắp xếp. Cho nên bên trong bỏ thêm vài thứ, chỉ cần không phải độc dược, ăn vài miếng cũng sẽ không bị phát hiện. Nhất là thái giám vô căn (không có hậu duệ) kia, lại càng không phát hiện ra bất kỳ khác thường nào.

Trên yến hội, ta không ngừng kính rượu Hứa Thục Nguyệt và Tống Quân Từ.

"Vài ngày trước thần nữ ngu muội, lo lắng sau này cuộc sống không dễ chịu, hôm nay được nương nương nhắc nhở, mới giật mình ý thức được nữ tử trung trinh quan trọng cỡ nào. Cho nên, đa tạ nương nương nhiều lần dặn dò, thần nữ ở đây tạ ơn nương nương và bệ hạ!"

Ta khiêm tốn như thế, trên mặt Hứa Thục Nguyệt lộ vẻ đắc ý.

“Coi như ngươi còn ngoan ngoãn, ngày sau nếu gặp khó khăn, có thể vào cung tìm ta, nể mặt chồng của ngươi, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Ta mỉm cười nói cảm ơn: "Nếu được như vậy, rất cảm ơn bệ hạ và nương nương."

Rượu qua ba tuần, tửu lượng Hứa Thục Nguyệt vẫn không được tốt, sớm đã được nha hoàn dìu xuống Thiên Các nghỉ ngơi. Còn Tống Quân Từ, dưới sự hầu hạ của thái giám, đến Lưu Vân các nghỉ ngơi.

Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, nha hoàn tâm phúc từ nhỏ hầu hạ ta yên lặng đi đến bên cạnh ta: "Tiểu thư, tầm nửa khắc nữa sẽ phát tác.”

Ta gật đầu, không nói gì nữa.

Nếu như có thể, ta rất muốn tự tay nghiền xương bọn họ thành tro.

Nhưng hết lần này tới lần khác sinh ở trong thời đại như vậy, một khi ở Tạ gia xuất hiện bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta hiện tại cũng khó thoát khỏi họa diệt tộc, bởi vậy, Tống Quân Từ không chỉ không thể c..hết, ta còn phải bảo vệ hắn thật tốt.

Cho nên, ta cũng chỉ có thể lựa chọn một phương pháp khác.

 

Loading...