Chạm để tắt
Chạm để tắt

Suýt thành tội đồ bán nước - 8

Cập nhật lúc: 2024-07-09 10:00:24
Lượt xem: 519

12.

Hôm sau, Tạ Thanh Hoài mang quà đến xin lỗi ta, gọi ta từng tiếng từng tiếng Bùi tỷ.

“Bùi tỷ, không phải ta cố ý không nói cho tỷ biết. Ta chỉ nghĩ khi mọi việc kết thúc sẽ đến tranh công với tỷ, ai ngờ cái tên Lục Văn Châu vô dụng này lại đến làm phiền tỷ… Ta đều điều tra xong, bên trong Tây Vực không có cao thủ, Thu Đường cũng chỉ là nữ lưu mà thôi…”

**(nữ lưu; đàn bà con gái - miệt khinh)**

Ta vô cảm nói: “Ta cũng là một nữ lưu.”

“Nàng ta sao có thể so sánh với tỷ được? Khi còn nhỏ đều là Bùi tỷ che chở ta cùng A Thất, ta chỉ muốn có đi có lại mới toại lòng nhau.”

“Tên Lục Văn Châu mắt mù này, ta chỉ muốn hắn nhìn rõ bộ mặt thật của Thu Đường, tốt nhất làm cho hắn ta hối hận và đau khổ tột cùng…”

“Ngươi đã điều tra tất cả về Thu Đường chưa?”

“Nhắc đến thì nàng ta cũng là người đáng thương. Nàng ta vốn là nữ nhi của một gia đình nông dân bình thường ở biên cảnh Tây Vực, khi còn nhỏ đã bị bán cho thương nhân của Tây Vực, từ nhỏ lớn lên ở Tây Vực nên đã sớm coi Tây Vực là quê hương thứ hai. Sau đó, dưỡng phụ dưỡng mẫu của nàng ta bị quân lính triều ta sát hại trong chiến loạn. Tỷ cũng biết, trên chiến trường đao kiếm không có mắt.”

Đao kiếm không có mắt cũng không thể g..iết hại dân chúng bình thường, đây là thiết quân luật của triều ta.

Lục Văn Châu không quản thúc được thuộc hạ của mình nên mới gây ra thảm kịch này, nói cách khác hắn cũng không phải vô tội.

“Được rồi, được rồi, ta cũng không trách móc gì ngươi cả.” Mắt thấy hắn lại muốn tiếp tục gọi “Bùi tỷ, Bùi tỷ”, ta vội vàng nói.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Tuy thanh danh của Tạ Thanh Hoài ở kinh thành không tốt, nhưng tổ tiên cũng từng là Các lão đế sư. Tính tình của hắn có chút nghịch ngợm nhưng cũng thông minh lanh lợi. Hắn hiện tại vẫn còn trẻ con, suy nghĩ hành động còn bốc đồng, đợi một thời gian nữa tính tình trầm ổn hơn thì hắn nhất định sẽ là trụ cột của triều đình.

Ta nghĩ đến lời nhận xét của huynh trưởng về Tạ Thanh Hoài quả thật không sai.

“Nghe nói Bùi gia đang kén rể?” Tạ Thanh Hoài yên lặng không được mấy phút lại đã chớp đôi mắt đào hoa có ý xấu hỏi.

“Ngươi lại có ý tưởng xấu xa gì nữa?’. Lòng ta run lên bất an.

"Hahahahahahahahahahaha, ta không có ý gì xấu, ta chỉ muốn nhắc nhở Bùi tỷ nên chú ý đến những người bên cạnh.”

“Nói rõ hơn đi.”

“Châu ngọc ở phía trước, bùn ở phía sau.” Tạ Thanh Hoài cười gian xảo, vẻ mặt thần thần bí bí.

Cắt, không muốn nói thì đừng nói, hay ho gì trò thừa nước đục thả câu?

13.

Liên tiếp vài ngày không có tin tức gì từ biên cảnh truyền tới, Lục Văn Châu cũng không trở về.

Trước đây huynh trưởng từng nói Tây Vực luôn trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu, cho dù quân Tây Vực thực sự cho rằng mình lấy được bản đồ phòng thử thật và muốn phát động tấn công thì binh lính thủ thành cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Chẳng qua…” Huynh trưởng có chút do dự: “Biên cảnh Tây Vực đang thiếu một thống soái có cái nhìn toàn cục, vốn dĩ Lục Văn Châu là ứng cử viên tốt nhất nhưng hiện tại không có tin tức gì của hẳn cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/suyt-thanh-toi-do-ban-nuoc/8.html.]

Ta hiểu rõ ý của huynh trưởng, cho dù chúng ta có chuẩn bị sẵn sàng thì quân dân biên giới cũng đã khổ sở mãi vì chiến tranh lâu ngày, đến lúc sẽ cảm thấy mệt mỏi, nếu quân Tây Vực muốn liều một trận sống còn…

Tốt nhất vẫn là đánh nhanh thắng nhanh.

“Ý định của Binh bộ là chuẩn bị hai tay, một là ra lệnh cho ta lãnh binh đi tiếp viện cho biên cảnh, hai là Từ Sách dẫn một nhóm quân đi tiếp ứng Lục Văn Châu.”

“Muội đi cùng huynh trưởng.”

“Không được, vết thương trên vai muội chưa lành. Muội không thể mạo hiểm nữa.”

Ta còn muốn biện hộ nhưng bị ánh mắt nghiêm nghị của huynh trưởng dọa rồi.

“Lục Văn Châu dù có đuổi kịp hay không cũng nên trở về rồi mới đúng….” Huynh trưởng nghi ngờ nói.

“Hay thật sự có cao thủ ẩn nấp bên trong sứ đoàn mà chúng ta không phát hiện ra?” Ta đưa ra một phỏng đoán táo bạo.

“Nếu thật sự như vậy cũng chỉ trách vận may của Lục Văn Châu quá kém, muội không cần áy náy. Việc này không thể trì hoãn được nữa, ta cùng Từ Sách muộn nhất là ngày mai sẽ đi, muội hãy ở trong kinh thành đợi tin tức đi.”

Giờ Mão ngày hôm sau, trời còn chưa sáng ta đã tiễn huynh trưởng và Từ Sách rời đi.

Biểu cảm của Từ Sách trang trọng, ánh mắt điềm tĩnh. Huynh trưởng trông có vẻ thoải mái và tự tin hơn hắn rất nhiều, chẳng qua mỗi lần nhìn về phía Từ Sách, vẻ mặt của huynh trưởng ta lại có chút quái dị.

“Lần này không có gì nguy hiểm đâu, muội không cần quá lo lắng.” Huynh trưởng thấy ta mặt mày ủ rũ liền lên tiếng an ủi.

“Hai người có phải còn có chuyện gì giấu muội phải không? Nếu không có gì nguy hiểm thì sao Từ Sách lại có vẻ khẩn trương như vậy?”

Từ Sách bị ta nhắc tới có chút giật mình, sau đó bình tĩnh trả lời: “Ta đang lo lắng việc khác.”

“Việc gì?” Ta truy vấn. Việc gì mà không thể nói cho ta cùng huynh trưởng biết?

Từ Sách chưa kịp trả lời đã bị huynh trưởng liếc cho một ánh nhìn không mấy thiện cảm, huynh ấy hừ lạnh một tiếng rồi phóng ngựa đi trước.

Từ Sách cười cười: “Việc riêng tư.”

14.

Huynh trưởng ta cùng Từ Sách rời đi không được mấy ngày thì có tin chiến báo từ biên cảnh truyền về, lần này Tây Vực tập kết hơn phân nửa binh lực, có khả năng muốn liều một trận chiến sinh tử.

Tạ Thanh Hoài nói, quân lương chuẩn bị cho biên cảnh rất sung túc, tạm thời không có vấn đề gì, chỉ cần đợi huynh trưởng ta hoặc Lục Văn Châu tới thì quân Tây Vực sẽ không gây được nguy hiểm gì.

Lại qua vài ngày, ta liên tiếp nhận được thư của huynh trưởng và Từ Sách.

Huynh trưởng ta nói đã đến biên cảnh, có vẻ như quân Tây Vực cũng không lấy được phần bản đồ giả kia nên chỉ tấn công chứ không phòng thủ, có lẽ sẽ không chịu đựng được bao lâu.

Từ Sách thì báo rằng đã tìm thấy Lục Văn Châu, hắn ta và Thu Đường cùng rơi xuống vách núi, Thu Đường đã c..hết còn Lục Văn Châu bị thương nặng, sau khi nghỉ ngơi và hồi phục trong một thời gian ngắn, Lục Văn Châu sẽ chạy đến Tây Vực. Còn hắn ước chừng nửa tháng nữa sẽ trở về kinh.

Ta nghĩ tới ngày đến Lục gia hủy hôn, trong sân nhỏ tràn ngập hoa thu hải đường, hoa vẫn còn đó nhưng người đã mất rồi. Nhân duyên mà Lục Văn Châu hao hết tâm lực cầu được lại có kết cục như vậy, thật khiến người ta có chút tiếc nuối.

[Bạn đang đọc Tình yêu là gì được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩa là được bị reup trộm]

Loading...