Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sói nhỏ - Phần 9

Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:40:43
Lượt xem: 414

Vương Mân nhìn tôi: “Nếu như năm đó không phải em tự phụ như vậy, chúng ta đã cùng nhau tiến vào Phong Thành, hôm nay em không chỉ là trợ lý, ít nhất có thể làm trợ lý của anh...”

 

“Trợ lý của anh thì ưu việt hơn người khác à? Anh nghĩ mình có kinh nghiệm hay năng lực hơn Quản lý Lý của chúng tôi sao? Anh không sợ vị hôn thê của mình làm loạn sao?"

 

Vương Mân cũng không có phản đối, chỉ là nói tiếp lời của chính mình: “Trợ lý ở Phong Thành lương cao hơn, nếu như em muốn gia nhập Phong Thành, anh sẽ giúp em có được...”

 

Tôi ngắt lời anh ta: “Vương Mân, anh không biết mức lương mà Sơ Ngạn đưa ra cho tôi đúng không? Tôi rất hài lòng với cách đối xử của Sơ Ngạn và những cơ hội mà Quản lý Lý đã cho tôi.” Tôi nhìn nói thẳng vào anh ta: "Tôi rất hài lòng với công việc, cuộc sống, đặc biệt là bạn trai mình, tất cả đều rất, rất hài lòng. Chúng ta hiện đang hợp tác trong các dự án và tôi không có hứng thú thảo luận về các chủ đề khác ngoài công việc với anh.”

 

Tôi quay người định bỏ đi, nhưng Vương Mân đã chặn tôi lại: “Mễ Hoa, anh có thể cho em nhiều hơn.”

 

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: "Vương Mân, đừng quay lưng lại với những gì anh đã lựa chọn. Những hành động anh thực hiện trong cuộc họp lúc nửa đêm quá rẻ tiền, tôi không tiện trở mặt với anh trong thời gian đó, hợp tác dự án, hay là…” Tôi cố ép lại lời, anh ta thay đổi khuôn mặt tươi cười: “Quản lý Vương tháng sau sẽ kết hôn. Tôi quên chúc mừng anh. Anh chỉ có thể kiếm tiền nếu kết hôn với Lưu Nhu. Tôi đã hứa với Lưu Nhu và làm phù dâu cho cô ta. Lúc đưa phong bì đỏ cho tôi nhớ phải cho chút mặt mũi nhé”.

 

"Mễ Hoa, anh có thể tiếp quản một dự án cao cấp của Phong Thành trong vòng hai năm sau khi gia nhập Công ty. Trong tương lai, anh sẽ phát triển tốt hơn. Mẹ anh không đầu tư cũng không sao. Anh có thể cung cấp cho bà ấy.” Vương Mân nhìn tôi: “Vợ ơi, tất nhiên em có thể...”

 

Tôi giận dữ cười đáp lại: “Không, anh trai à, anh nói thế nghĩa là sao? Anh đang ám chỉ điều gì vậy? Anh định đổi vợ trong đám cưới hay sao?"

 

Vương Mân nhìn tôi: “Lúc mới tốt nghiệp em quá bốc đồng, nếu hối hận, anh cũng không cần cưới Lưu Nhu.”

 

"Con mắt nào của anh nhìn ra được tôi hối hận?! Anh có thể tiếp nhận hạng mục này là nhờ có cha của Lưu Nhu hỗ trợ. Sau khi kết thúc hạng mục, anh đá con gái của ông ta, anh cho rằng bố vợ anh không sẽ g---iết anh sao?!”

 

"Dự án này bây giờ không thể không có anh.” Vương Mân cong môi mỏng, cười tự phụ:  “Những việc này anh sẽ tự mình giải quyết, Mễ Hoa, gần đây anh đã suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta thời đại học, anh vẫn không nghĩ ra, anh nợ em cái gì? Nếu Sở Thiên ở địa vị của anh, cậu ta có thể sẽ không nguyện ý vì em mà từ bỏ nhiều lợi ích sự nghiệp như vậy, cậu ta sẽ không làm được như anh. Anh là lựa chọn tốt hơn cho em.”

 

Tôi chưa kịp mở miệng, Vương Mân đã nói ngay: "Tài sản của Lưu Cường, Sở Thiên không thể thừa kế. Nếu cậu ta lấy được,” mắt anh ta tối sầm và chế giễu: “thì cậu ta sẽ chỉ đau khổ hơn.”

 

Vương Mân ngước mắt nhìn tôi: "Nhận định của anh đối với Sở Thiên sẽ không sai, so với lúc mới tốt nghiệp em trưởng thành hơn rất nhiều, anh nghĩ em nên biết lựa chọn...”

 

"Chọn cái đầu nhà anh!" Tôi không thể chịu đựng được và chỉ vào Vương Mân: “Anh có bị bệnh không? Chúng ta chia tay hai năm rồi, bây giờ anh lại diễn một bộ phim truyền hình tám giờ với tôi?! Chúng ta đã cộng tác cùng nhau trong dự án này trong hơn một năm. Anh có bị bệnh không? Hãy lấy lại sự chuyên nghiệp của mình đi! Hãy chuẩn bị đón vị hôn thê của mình! Anh nói cái quái gì với tôi vậy?! Anh là một kẻ tâm thần tự luyến!”

 

 Mễ Hoa!" Vương Mân bị tôi mắng có chút khó chịu: “Sau này có chuyện gì thì đừng trách anh không nhắc nhở em! Sở Thiên bị bệnh tâm thần! Cậu ta còn mắc chứng rối loạn lưỡng cực! Đừng nghĩ bây giờ cậu ta trông vẫn ổn... ”

 

"Không phải chuyện của anh!! Anh là người duy nhất bị bệnh tâm thần! Cả nhà anh đều bị bệnh nặng!"

 

"Em...” Vương Mân rất nhanh ổn định tâm tình, nhưng trong mắt vẫn tức giận: “Đừng hối hận! Em bỏ qua anh...”

 

"Hối hận cái đầu anh!" Tôi mở cửa rầm một cái và bước ra khỏi tòa nhà văn phòng. Tôi vẫn chưa bình tĩnh lại. Hồi đó, tôi thực sự đã yêu một thứ cặn bã như vậy.

 

Tôi tức giận đá hai viên đá cuội dưới bậc thềm, chỉ để thấy rằng con c--hó sữa nhỏ Sở Thiên, giống như kẻ thù đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi trong chiếc xe nhỏ hỏng lên hỏng xuống của  mình, ngay khi nhìn thấy tôi, anh lập tức co cổ lại và chặn vô lăng nửa chừng, tôi thấy buồn cười, đi qua gõ cửa kính, "Làm gì chứ? Lén lút như vậy!”

 

Sở Thiên chỉ đành lòng kéo nửa cửa kính xe xuống, vặn người trốn tôi: “Em vừa cãi nhau với ai đó, đồ xấu xa, anh muốn tránh em một chút, nếu không em sẽ đánh đầu anh.”

 

Tôi khịt mũi với anh ấy, đi vòng qua đầu xe mở cửa phụ, vừa giằng dây an toàn vừa ra lệnh: "Đưa em đi ăn buffet thịt nướng phô mai, hôm nay em muốn ăn rồi mới về! "

 

"Biến cơn giận thành thèm ăn sao?"

 

Tôi đưa tay gõ vào đầu Sở Thiên một cái: “Mau lên!"

 

Sở Thiên khịt mũi và đưa cho tôi một chiếc bánh mochi ấm áp.

 

Tôi cầm lên cắn một miếng: “Ngày mai mua xoài, ngày mốt mua sầu riêng.”

 

Sở Thiên bí mật liếc nhìn tôi: “Nếu em không đến đám cưới của Vương Mân, anh sẽ mua.”

 

Khi nghe thấy từ Vương Mân, tôi tức giận: “Tại sao không đi? Em rất muốn đi!" Tôi cắn một miếng mochi: “Không đi buffet thịt nướng phô mai nữa, chúng ta hãy thuê quần áo trước!”

 

Sở Thiên cẩn thận tránh cơn giận của tôi: “Thuê quần áo à? Em không định làm phù dâu sao? Lưu Nhu đã gửi váy phù dâu tới nhà.”

 

"Em muốn mặc gì cũng được, cô ta  quan tâm làm gì?! "

 

Sở Thiên nhìn mặt tôi: “Em định làm loạn sao?" Khóe miệng anh cong lên, cười xấu xa: “Vậy anh cũng thuê một cái đi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/soi-nho/phan-9.html.]

 

9.

 

Tại đám cưới của Vương Mân, tôi mặc một chiếc váy ống nhỏ xinh xắn màu đỏ, còn Sở Thiên thì mặc một bộ vest giản dị màu trắng ngà.

 

Lúc chúng tôi vừa xuất hiện, mặt Lưu Nhu đã tối như đ.í.t nồi, tôi cầm ly sâm panh nhướng mày nhìn Sở Thiên, Sở Thiên rất hợp tác, cùng tôi uống một ly.

 

Chiếc váy cưới của Lưu Nhu trị giá cả triệu đô la, đắt nhất chính là chiếc váy đính kim cương, nhà thiết kế cũng đã đưa ra một ý tưởng tinh tế, sau khi xé bỏ cái đuôi dài bảy mét, chiếc váy cưới trở thành một chiếc váy ngắn gợi cảm.

 

Váy trên người tôi cùng kiểu như vậy những màu đỏ, Sở Thiên chọn bộ vest dựa theo váy của tôi, nó cũng giống với phong cách của Vương Mân.

 

Màn cưới của Lưu Nhu đã bị tôi phá hỏng trước, nếu không nổi giận thì chắc cô ta sẽ xuống địa ngục.

 

Người được gọi là phù dâu như tôi từ khi vào tới nơi đã vội vàng ăn uống, Úc Long Hắc Kim Bảo (một loại bào ngư) thay phiên nhau lên, rượu sâm banh cũng đều là hàng cao cấp, được ăn uống miễn phí còn có thể chọc tức c--hết Vương Mân và Lưu Nhu, tôi đối với trải nghiệm hôn lễ này thật sự là quá sung sướng.

 

Nhưng khi Lưu Cường đến nói chuyện chân thành với Sở Thiên, cảm giác vui vẻ của tôi bắt đầu giảm mạnh.

 

Tên k--hốn già này không có bộ mặt phản bội như tôi tưởng tượng, ngược lại, khuôn mặt đậm nét Trung Quốc khi về già này lộ ra vẻ già yếu đáng thương, đôi mắt cụp xuống, trông giống như một người cha đã hối hận sau khi làm những việc k--hốn nạn.

 

Tôi đã nghe Lý Mạc Sầu kể chuyện đã xảy ra với Sở Thiên từ khi anh còn nhỏ, điều này khiến tôi ghét Lưu Cường mỗi khi nghe nhắc đến tên ông ta, vì vậy khi lão k--hốn này đột nhiên xuất hiện như vậy, tôi không thể chấp nhận được.

 

Nhưng hai cha con họ ngồi riêng một bàn nói chuyện để giải tỏa nút thắt, tôi không thể đến đó nhe răng nanh vuốt được.

 

Mãi cho đến khi Lưu Cường trao kết quả chẩn đoán u não giai đoạn cuối và di chúc cho Sở Thiên, tôi mới tin một chút vào khuôn mặt khắc khổ của Lưu Cường.

 

Nghe nói con người trước khi c--hết tính tình sẽ thay đổi lớn, có lẽ Lưu Cường nhận thức được hành vi nửa đời trước của mình quá đốn mạt, cho nên muốn bù đắp cho Sở Thiên, nếu không cũng không phải là thể đầu thai.

 

Nếu đúng như vậy, thì tài sản thừa kế của anh không phải là không có gì. Tài chính Công ty Thiên Thiên bây giờ thực sự khó khăn. Sở Thiên cần tiền và Lưu Cường sẵn sàng cho. Tôi nghĩ Sở Thiên có thể lấy, có thể xem đó là khoản bồi thường cho tuổi thơ của anh.

 

Trong lúc suy nghĩ, tôi đi theo Sở Thiên với khoảng cách không xa không gần, chú c--hó sữa nhỏ bị hơi ấm của cha làm cho chóng mặt trong giây lát, cúi đầu đi theo Lưu Cường, ngay cả nhìn đường cũng không nhìn. Tôi có chút lo lắng sơ Lưu Cường sẽ cho Sở Thiên xuống mương.

 

Vương Mân và Lưu Nhu đã tổ chức hôn lễ ngoài trời, trên bãi cỏ chỉ có vài gian phòng di động ở phía tây bắc. Lúc Lưu Cường dẫn Sở Thiên vào, tôi nhìn thấy Vương Mân, mẹ Vương Mân, Lưu Nhu, mẹ Lưu Nhu và mấy luật sư đều ở đây, đây rõ ràng là tổ chức một cuộc họp phân chia tài sản. Tôi không tiện đi vào quấy rầy, nhưng lại không cam lòng trước sự đơn độc của Sở Thiên, cho nên tôi liền bưng ly rượu giả vờ nghỉ chân ở góc tường để lắng nghe.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Lưu Cường nói về tình thân, sau đó tự kiểm điểm, sau đó thở dài và lau hai hàng nước mắt già nua để tổng kết những cái được và mất của cuộc đời mình, cuối cùng bắt đầu nghiêm túc nói đến chuyện thừa kế.

 

Đáng ngạc nhiên là, mặc dù mẹ của Lưu Nhu có một khuôn mặt xấu, nhưng bà ta không phản đối di chúc của Lưu Cường, gần như đã để lại toàn bộ tài sản cho Sở Thiên.

 

Quy mô tài sản mà luật sư đọc ra khiến tôi trợn mắt há mồm, cuối cùng tôi choáng váng trước từng con số, đúng là giàu có thật...

 

Lúc luật sư đưa bút cho Sở Thiên, ánh mắt tôi cũng không dám chớp, sợ con c—hó sữa nhỏ này cứng đầu từ chối nhận thừa kế. Ai ngờ, ngay cả một phút suy nghĩ cũng không có, Sở Thiên cầm lấy cây bút ký tên.

 

Đang ngây ngẩn khó hiểu, tôi thấy khuôn mặt vuông vức của Lưu Cường dần tối sầm lại và rũ xuống thành một củ mài già. Lưu Nhu bước lên phía trước để xem di chúc, ngay lập tức quay lại và hét vào mặt Sở Thiên: "Ý anh là gì?! Anh không muốn cha chia tài sản cho anh phải không? Nếu anh không muốn thì cút ra ngoài! "

 

Sở Thiên bình tĩnh đứng lên: “Được.”

 

Tôi nhìn Sở Thiên đi về phía mình, trong lòng thầm than, tuổi trẻ phù phiếm, loại tức giận này không đáng...

 

Nhưng nhìn nụ cười đẹp trai trên khuôn mặt của Sở Thiên, tôi cũng thấy buồn cười, anh chàng này có thể đã viết bậy vào di chúc cái gì đó, năng lượng tuổi trẻ đúng là thứ quý giá, không phải chỉ có tiền thôi sao, tự mình tạo dựng sự nghiệp vẫn là tuyệt nhất.

 

Tôi còn chưa kịp an ủi chính mình, dã thấy Lưu Nhu đã tức giận chặn Sở Thiên lại: “Dừng lại!"

 

Tôi cau mày nghĩ điều này rõ ràng là quá phức tạp.

 

Sở Thiên đang chơi đùa với cá tính ngang bướng của mình, nếu anh ấy không muốn thừa kế thì Lưu Nhu nên ngoác miệng cười đến tận mang tai chứ, tại sao cô ta lại tức giận như vậy? Sở Thiên dừng lại nhìn người những trong bên trong: “Tôi không muốn thừa kế, được không?"

 

Lưu Cường ủ rũ nói: "Tiểu Thiên, cha muốn làm lành với con, cha đã thuyết phục được dì và em gái rằng con đã trưởng thành rồi, đừng giở trò nóng nảy như hồi còn nhỏ nữa.”

 

Sở Thiên như giẫm lên mặt ông ta: "Ông nên gọi tôi bằng tên đầy đủ! Lưu Cường, tài sản của ông cho con gái ông là được rồi, tôi không cần, nghe hiểu chưa?"

 

Lưu Cường nhìn Sở Thiên: “Tiểu Thiên, con biết rằng với khả năng của Tiểu Nhu, con bé không thể tiếp quản công việc kinh doanh của cha. Cha không còn được bao nhiêu ngày nữa. Mong muốn cuối cùng của cha là con sẽ kế thừa sự nghiệp của mình...”

Loading...