Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sói nhỏ - Phần 10

Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:41:12
Lượt xem: 460

"Sự nghiệp của ông?" Sở Thiên lui về phía sau vài bước, chỉ vào tờ di chúc: “Ý ông là mớ hỗn độn này đúng không? Ông và những thứ này, trông có vẻ giống như cho tôi tiền, nhưng nếu tôi đồng ý lấy, sẽ là một đống nợ. Ông đây là muốn lừa người mù sao?"

 

Lưu Cường dùng đôi mắt đen láy nhìn Sở Thiên một lát, sau đó lộ ra một nụ cười lạnh lùng như cũ: “Xem ra con còn hận cha, trước khi c—hết cha muốn bù đắp cho con, con vẫn cho rằng cha có ác ý.”

 

“Bù đắp đúng không?” Sở Thiên cầm bút viết lên di chúc, sau đó ngẩng đầu lên: “Tôi không muốn bất kỳ cổ phần nào. Chỉ cần đưa cho tôi hai căn hộ lớn ở trung tâm thành phố. Ông có thể bán chúng và rút tiền mặt trong vòng một tuần để đưa cho tôi."

 

Lưu Cường cười lạnh một tiếng: “Mày thật thông minh.”

 

Sở Thiên vứt bút, nửa nằm nửa ngồi trên ghế, nhìn xung quanh nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng: “Luật pháp quy định, con cái thừa kế tài sản của cha mẹ cũng có nghĩa vụ phải trả nợ. Ông làm đã làm loạn ở Phong Thành những năm này, giờ tính phá tường để bù vào khoảng thiếu hụt. Ông đã chạm vào loại tiền ảo nào? Bây giờ mớ hỗn độn đó không thể che đậy nữa, ai sẽ là người lấy nó lại cho ông. Là tôi, phải không? Số tiền ông có đã được chuyển ra nước ngoài, hai ngôi nhà đã liên hệ với cơ quan bất động sản vào sáng sớm nay, ông tính sang tên cho vợ và con gái mình phải không? Lưu Cường, gia đình ba người các người đã diễn vở kịch này hơn nửa năm chỉ vì hôm nay đúng không? Đầu tiên, để cho Lưu Nhu mỗi ngày tới chọc tức tôi, kích thích tôi về chuyện không được nhận quyền thừa kế, đợi tôi chịu đựng không nỗi muốn quay lưng với ông, ông liền xuất hiện chơi trò tình thân. Nhân tiện tôi cũng nhắc ông, không phải tôi không biết những mánh khóe ông làm sau lưng tôi nhằm cắt đứt chuỗi đầu tư vào Công ty tôi, ý định của ông là để hôm nay đưa tôi vào cái bẫy nhận thừa kế khổng lồ từ người cha ăn năn hối lỗi,  ông nghĩ là tôi sẽ hoa mắt, nóng lòng muốn ký nhận thừa kế đúng không?”

 

Sở Thiên cười lạnh một tiếng: “Lưu Cường, tôi không có ng--u như vậy, mẹ kiếp nhà ông!"

 

Sở Thiên đá văng ghế đi ra ngoài, Lưu Nhu rống to: "Không được đi! Anh nhất định phải ký! "

 

Mẹ của Lưu Nhu cũng hét vào mặt luật sư: "Ngăn cậu ta lại! "

 

Lưu Cường vẫn bình tĩnh: “Sở Thiên, mày gặp khó khăn về tài chính bởi vì mày, người sáng lập Công ty không có niềm tin trong vòng kết nối của bọn tao.”

 

Nghe vậy Sở Thiên dừng lại, Lưu Nhu đang đi theo sau anh giật mình vì anh đột ngột quay đầu, lập tức lùi lại vài bước để trốn bên cạnh Lưu Cường.

 

Ánh mắt Lưu Cường âm trầm lạnh lùng, nụ cười kiên quyết giống như con rùa già: “Nếu không ký, nửa năm sau mày sẽ không lấy được một xu.”

 

Sở Thiên quay đầu lại và liếc nhìn Vương Mỹ.

 

Vương Mỹ mỉm cười: “Trong giới đều biết tôi đã đầu tư vào hai vòng Thiên Sứ Luân của Công ty cậu, sao tôi phải đưa tiền cho cậu nếu không cậu không làm con c—hó sữa nhỏ của tôi? Ảnh và tin nhắn thoại tôi gửi cho được Mễ Hoa được thì cũng gửi được cho nhiều người trong trong ngành, người ta sẽ cho rằng giữa tôi và cậu có mối quan hệ ngầm không minh bạch.”

 

Sở Thiên quay đầu nhìn Lưu Cường.

 

Lưu Cường nở một nụ cười tự tin: “Việc kinh doanh của mày đốt tiền quá nhanh, vòng tài trợ tiếp theo sẽ không còn quá nhỏ, đó phải là một Công ty lớn có thể chi trả số tiền này. Họ sẽ tiến hành kiểm tra lý lịch của những người sáng lập. Với những chuyện tao đã sắp xếp lên người mày, rất khó để mày có được sự tin tưởng của họ. Hơn nữa, mày bị nghi ngờ chuyển lợi ích cho Công ty của bà Vương vì quan hệ cá nhân. Đây là một điều cấm kỵ trong ngành. Nếu mày không giải thích rõ ràng thì cũng chẳng ai cho mày một xu.”

 

Ông ta rất hài lòng với biểu hiện tức giận không thể kiểm soát của Sở Thiên, tiếp tục nói với một nụ cười nhếch môi: “Mày có thể chứng minh rằng những bức ảnh đó và tin nhắn thoại là giả, nhưng mày giải thích thế nào về hai khoản tiền đầu tư vào Thiên Sứ Luân? Mày phải chứng minh số tiền đó không phải do bà Vương đầu tư, mày chứng minh được không?" Anh ta nhìn Sở Thiên như mèo trêu chuột: “Chỉ cần tiết lộ nhà đầu tư, mày có muốn tiết lộ không?"

 

Sở Thiên tức giận muốn đẩy Lưu Cường nhưng anh đã bị hai luật sư chặn lại.

 

Sức khỏe của Lưu Cường dường như đang suy yếu, hít một hơi rồi mới tiếp tục cười: “Nhà đầu tư của mày là Lý Miêu, nhưng lúc đầu Công ty của mày quá nhỏ, hơn nữa hai khoản đầu tư mà bà ta cho mày đều không đáp ứng được một số chỉ số khó khăn của Sơ Ngạn, chắc chắn có một số bất thường trong quy trình hoạt động của bà ta, chỉ cần có người báo cáo, Lý Miêu chắc chắn sẽ bị Sơ Ngạn đình chỉ để điều tra, vì vậy chắc chắn mày sợ danh sách các nhà đầu tư bị tiết lộ.”

 

Ông ta nhàn nhã nhìn Sở Thiên: “Nếu một người như Lý Miêu mất việc, chắc chắn sẽ giống như bị gãy xương sống. Huống chi, nếu như chuyện như vậy xảy ra với bà ta, có người sẽ đẩy bà ta đi, tống bà ta vào t--ù mấy năm cũng không khó.”

 

Vương Mỹ nhìn Sở Thiên mặt xanh mét và mỉm cười: “So với cha cậu thì cậu vẫn còn non và xanh lắm. Cậu có thể đe dọa tôi khi cậu có được những bức ảnh và video của tôi và ông Trương, cậu cho rằng có thể uy h.i.ế.p được tôi sao? Chuyện này không có gì mới mẻ trong vòng tròn này. Sao mà đe dọa được tôi? Nếu cậu vạch trần, có thể tôi sẽ đóng vai nạn nhân và giành được làn sóng thiện cảm từ dư luận. Tất nhiên là tôi sẽ đấu tranh với cậu đến cùng, kiện tụng chắc chắn cũng sẽ có, Công ty nhỏ đang gặp khó khăn của cậu nếu để xảy ra vụ kiện như thế này là không tốt phải không?”

 

Tôi nghĩ rằng những nếp nhăn trên khuôn mặt của bà ta đang nhỏ từng giọt phấn khi bà ta cười, không biết hôm nay bà ta đã trét bao nhiêu cân phấn nền rẻ tiền lên mặt.

 

Sở Thiên nhìn Vương Mỹ: “Hôm qua tôi đã phát hiện ra anh chàng đã lừa tiền của bà. Bà có biết hắn đã làm tài xế riêng của Lưu Cường trong hai năm không?"

 

Vương Mỹ cười nói: "Không quan trọng nữa, Vương Mân cùng Lưu Nhu từ nay về sau là người một nhà...”

 

Sở Thiên ngắt lời bà ta: “Mặc dù những bức ảnh và video trong tay tôi không phải là hiếm trong ngành, nhưng bà không muốn tôi làm lộ, bởi vì một khi bị lộ, bà chỉ có thể kiện tôi, nhiều điều xấu xa của bà sẽ bị phơi bày, cho nên bà  buộc phải dựa vào Lưu Cường để uy h--iếp tôi, Lưu Cường đã bày mưu kéo bà lên thuyền bằng cách nào?"

 

Lưu Cường ngắt lời anh: “Sở Thiên, kế thừa tài sản của tao không phải là điều không tốt với mày, chỉ cần mày hoạt động tốt ..”

 

Sở Thiên cười lạnh một tiếng: “Ông là đang chơi đùa sao?!”

 

Lưu Cường lạnh lùng nói: "Nếu mày không ký, chuỗi vốn của Công ty mày chắc chắn sẽ bị phá vỡ trong vòng nửa năm. Nếu mày ký, mày cũng có thể bơm vốn vào Công ty của mình thông qua việc vận hành tài sản của tao.” Ông ta lạnh lùng nhìn Sở Thiên: “Nhà tù dành cho Lý Miêu chỉ cách một lá đơn tố cáo.”

 

Lưu Nhu lấy phong bì từ trong túi ra và chế nhạo Sở Thiên: “Tao đã viết nó từ lâu rồi, không chỉ cái này, chỉ cần tao gọi điện thoại, một số báo cáo chi tiết hơn sẽ xuất hiện trên bàn của Sơ Ngạn và bộ phận nhân sự bên đó.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/soi-nho/phan-10.html.]

Sở Thiên tức giận đánh rơi phong bì, hai luật sư tiến lên ngăn cản, Lưu Nhu cào hai ba vết m.á.u trên mặt, hung ác gào lên: "Tên tâm thần còn muốn đánh tôi! Sớm muộn gì cũng sẽ nhốt anh lại! Tôi nên mang theo dùi cui điện! Làm cho anh co giật trên mặt đất như anh đã làm trước đây! Anh còn muốn..."

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Tôi đặt điện thoại di động lên giàn hoa trước cửa, tìm góc đẹp để ghi hình rồi lao vào với tất cả lý trí.

 

Thi tôi lao tới tát Lưu Nhu té xuống đất và đá cô ta, sức lực quả thực mạnh hơn một chút, nhưng tôi thực sự không có ý định g--iết ai. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ g—iết Lưu Nhu.

 

10

 

Trong lúc tôi đánh Lưu Nhu, Sở Thiên và Vương Mân nhất thời không thể kéo tôi ra, các luật sư được trả tiền để làm việc cũng không dám làm gì khi thấy họ đang đùa giỡn với mạng sống của mình.

 

Khi mẹ của Lưu Nhu và mẹ của Vương Mân đến gần, khung cảnh càng trở nên hỗn loạn hơn, Sở Thiên bảo vệ để họ không đánh tôi, nhưng anh ấy không thể ngăn tôi đánh họ, vì vậy anh đã lóng ngóng và ăn thêm mấy đòn.

 

Tôi càng bực mình hơn khi thấy có người lợi dụng cơ hội đánh lén tôi, tôi quay lại tát vào người đã kéo cùi chỏ của mình, và Lưu Cường đã bất tỉnh sau cú tát đó.

 

Đám cưới như biến thành đám tang, cặp vợ chồng mới cưới đang khóc lóc quanh ông ta.

 

Nhưng trước khi tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi vì lỡ tay g---iết người, Sở Thiên đã vớ lấy con d.a.o gọt trái cây trên bàn đè vào cổ họng của Lưu Cường. Lưu Nhu hét lên đẩy Sở Thiên ra, nhưng bị ánh mắt và động tác hung dữ của Sở Thiên buộc phải lùi lại.

 

Con d.a.o của Sở Thiên đè vào động mạch cảnh của Lưu Cường, Lưu Nhu run rẩy gầm lên: “Sao anh dám?! Sao anh dám g---iết cha?! Đồ điên!"

 

"Kẻ điên không cần phải vào tù vì tội g--iết người! Cô là một con ng--ốc!" Tôi tát cô ta bằng một cú tát trái tay: "Lưu Nhu, cô là người hành nghề tiểu tam do tổ tiên truyền lại! Lấy được tiền là chất lượng chuyên môn cao nhất trong công việc của cô, phải không?”

 

Khóe miệng Sở Thiên giật giật, anh cau mày ra hiệu cho tôi đi qua, thực ra tôi cũng đã định đi qua mà không cần anh ra hiệu, mọi người trong phòng đều nhận ra Vương Mẫn cũng đang đi về phía Lưu Nhu, đánh một chọi nhiều thì không có lợi.

 

Mẹ của Lưu Nhu vừa bực vừa sợ: "Sở Thiên! Ông ấy là cha của cậu! Cậu tính g—iết ông ấy sao?! "

 

Sở Thiên cười lạnh một tiếng: “Không phải bà vừa hét lên rằng ông ta đã bị tôi và Mễ Hoa đánh c--hết sao? Ông ta đã c--hết rồi, tôi làm sao lại g---iết được?!”

 

Tôi phần nào hiểu được ẩn ý trong lời nói của Sở Thiên, cuối nhìn Lưu Cường trên mặt đất với vẻ hoài nghi.

 

Mẹ của Lưu Nhu im lặng một lúc với ánh mắt nham hiểm, đột nhiên chỉ vào Sở Thiên và hét lên: "Hãy sốc điện cho cậu ta! Để cậu ta ấn dấu vân tay của mình vào di chúc!"

 

Tôi thất thần nhìn Lưu Cường, cmn đây mà cũng là con người sao?

 

Mưu đồ của lão già k--hốn kiếp này thật sự được tính toán kỹ lưỡng, nếu Sở Thiên ký di chúc ngay từ đầu, thì lão sẽ đột ngột qua đời, bảo vợ và con gái ra nước ngoài chờ mình, nhưng nếu Sở Thiên không chịu ký vào di chúc như bây giờ, thì lão ta sẽ c--hết dưới tay Sở Thiên trước văn võ bá quan, chỉ cần Sở Thiên không muốn ngồi tù, thì vợ và con gái lão có thể dùng cái c--hết của lão để ép Sở Thiên ký vào.

 

Tôi bắt mạch của Lưu Cường nửa phút, tức giận ném cổ tay của ông ta ra, đứng dậy: "Có mạch! Cha của anh đúng là giả c--hết! Người bị u não giai đoạn cuối! Không sợ dùng thuốc quá liều sẽ c--hết sao! Đồ kh--ốn n--ạn!"

 

Mẹ của Lưu Nhu hét lên: "Đuổi cả hai ra đi! "

 

Sở Thiên cầm d.a.o đè lên cổ Lưu Cường, ánh mắt hung ác: “Ai dám tới đây?!”

 

Mẹ của Lưu Nhu không quan tâm: “Mày có bị điếc không? Đánh chúng nó đi! Chúng nó muốn g---iết người!"

 

Tôi buồn cười nhìn Lưu Cường, đúng là quả táo nhãn lồng, bà vợ nhỏ này cố ý muốn bức Sở Thiên g---iết lão ta, đúng vậy, tài sản đã chuyển nhượng cho Lưu Nhu, bây giờ Lưu Cường đối với Lưu Nhu cũng không có ích lợi gì. Đối với hai mẹ con bà ta, cái c--hết của Lưu Cường có thể tốt hơn là sống.

 

Nếu hai mẹ con bà ta không cố lừa Sở Thiên để kiếm được nhiều tiền hơn thì có lẽ bây giờ họ đã phải sớm ở nước ngoài rồi.

 

Sở Thiên nhìn các luật sư đang đến gần, dùng tay trái đập vào mắt cá chân của mình, tiếng còi báo động vang lên chói tai, mọi người trong phòng đều sững sờ, khi mẹ con Lưu Nhu chạy ra ngoài thì đã bị cảnh sát chặn lại.

 

Sở Thiên thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy viên cảnh sát, ném con d.a.o đi và phàn nàn: "Sao giờ các anh mới đến? "

 

“Còn chưa đủ nhanh sao?” Viên cảnh sát phía trước cười nói: “Chúng tôi đi loanh quanh một vòng, còn tưởng rằng sẽ đến đây sớm hơn,” anh ta chỉ vào tôi: “Thì ra là đoạn video do bạn gái anh ghi lại, có thể giúp chúng tôi tránh được rất nhiều rắc rối, bây giờ chỉ cần chờ đợi và giải quyết rắc rối thôi."

 

Lưu Cường chậm rãi mở mắt ra, cũng là ánh mắt nham hiểm giống như mẹ Lưu Nhu, lão ta nghi ngờ nhìn chằm chằm Sở Thiên: “Bây giờ cánh đã cứng rồi, tâm cơ cũng khá sâu, Lý Miêu sống hay c--hết cũng không quan tâm đúng không?"

 

Sở Thiên theo bản năng nắm chặt cán d.a.o lần nữa để bảo vệ tôi, viên cảnh sát cau mày cảnh giác: “Sở Thiên! Bỏ d.a.o xuống!"

Loading...