Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sói nhỏ - Phần 8

Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:40:10
Lượt xem: 374

Tôi bóp cằm anh, quay mặt anh lại: “Cậu thích điểm gì ở tôi?"

 

Sở Thiên có chút khó chịu, khóe mắt hơi rũ xuống khiêu khích tôi: “Đơn giản là nóng bỏng, xinh đẹp gợi cảm, được không? "

 

Tôi cũng nheo mắt nhìn anh: “Chỉ vậy thôi?"

 

“Đừng che giấu dục vọng và tham vọng của mình, đừng giả vờ tốt bụng yếu đuối, hãy thành thật."

 

Sở Thiên nhìn chằm chằm vào tôi: “Chị đam mê, đ--iên cuồng khi bị khiêu khích, ng--ốc nghếch khi cảm động, không thích lợi dụng, không thích chịu khổ. Khi chị vui thì dỗ dành người khác, khi chị không vui thì thích làm việc gì đó, và chị thích tôi.”

 

“Thích cậu?” Tôi nhướng mày: “Cậu có thích tôi không?”

 

Sở Thiên hơi nâng cằm, trong mắt có chút bướng bỉnh, tôi mím môi: “Vậy cậu thích tôi ở điểm gì?”

 

Sở Thiên đột nhiên hất cằm ra khỏi tay tôi và nheo mắt nhìn tôi: “Mặt.”

 

Tôi nhướng mày: “Còn gì nữa không? "

 

Sở Thiên càng ngày càng tức giận, "Chị còn có việc làm, chỉ thích công việc của mình thôi." Anh ta càng khịt mũi mạnh hơn: "Chị còn yêu Vương Mân.”

 

"Vương Mân lật bài ngửa rồi, nhưng Sở Thiên này," Tôi nghiêng đầu nhìn thẳng anh ta: "Chúng ta coi như nửa người trong ngành, cậu biết rõ những cách chơi trong ngành. Phong Thành và Sơ Ngạn trước đây có quan hệ cạnh tranh, cho dù bây giờ có hợp tác cũng là hợp tác cạnh tranh, hơn một năm nay mỗi ngày tôi đều cầm các loại tư liệu dự án ở Sơ Ngạn ném đầy bàn, cậu chưa từng nhớ tới nhắc tới một câu với tôi cha cậu là Phó tổng Phong Thành? Hiện tại tình hình hai nhà cạy dự án với nhau, tôi nghi ngờ cậu giúp Phong Thành trộm tư liệu của tôi là rất hợp lý phải không? ”

 

Sở Thiên lúng cuống, anh ta thích hét lên: “Tôi không có! Tôi đã nói với chị nhiều lần là cất tài liệu vào ngăn kéo rồi mà! Mối quan hệ của tôi và Lưu Cường là... giống như những gì chị nghe được hôm nay! Không thể nào có chuyện đó được.”

 

"Sở Thiên, cậu không muốn chuyển ra ngoài phải không?"

 

Sự bất an vốn đã bị đè nén trong mắt Sở Thiên đột nhiên lộ ra, trong nháy mắt giọng nói trầm xuống một quãng tám: “Tôi không có ý giấu giếm chuyện Lưu Cường, nhưng… tôi chỉ không muốn nhắc đến ông ta. Tôi và ông ta đã nhiều năm, không còn liên lạc nữa, hiện tại chúng tôi không liên lạc, về sau cũng sẽ không bao giờ có bất kỳ liên lạc nào! Tôi chưa bao giờ giúp Phong Thành lấy thông tin và tài liệu từ chị! Tôi biết sự nghiệp của chị đang trên đà phát triển, tôi biết dự án này rất quan trọng với chị, tôi không có, tôi chỉ..."

 

Tôi cắt ngang lời giải thích dông dài này: “Tôi muốn cậu chuyển ra ngoài vì nếu cậu không chuyển ra ngoài, tôi nghĩ mình sẽ bị cám dỗ.”

 

Sở Thiên sửng sốt, tôi nhìn vào đôi mắt đẹp trai của anh ta: “Lúc đầu rõ ràng là đồng ý duy trì quan hệ nam nữ sống chung đơn thuần, nhưng cuối cùng tôi lại bị cám dỗ, quá xấu hổ. Tôi không muốn xấu hổ như vậy. Vậy nên nếu ngày mai cậu vẫn không chịu dọn ra ngoài," tôi dùng ngón tay gõ nhẹ vào hàng mi dày và run rẩy của Sở Thiên: "vậy hãy thay đổi mối quan hệ của chúng ta, một mối quan hệ bạn trai chính nghĩa, để tôi và cậu có thể ghen tuông một cách công bằng.”

 

Đôi mắt Sở Thiên như đột nhiên lóe lên một tia sáng nhỏ, trong nháy mắt xua tan vẻ hoảng sợ cùng bất an, con c--hó sữa nhỏ đáng thương đột nhiên ném tôi xuống ghế sô pha, giọng nói khàn khàn nhớp nháp: “Vậy thì từ giờ về sau, tôi sẽ có một danh phận, phải không? "

 

Giọng nói của Sở Thiên lập tức khiến tôi nhớ đến giọng nói của Vương Mỹ, tôi lập tức đặt tay lên vai anh ta để ngăn không cho hôn: “Chờ một chút, giải thích cho tôi nghe tin nhắn thoại mà cậu gửi cho Vương Mỹ lúc trước, cậu dám nói đó là cắt ghép?! Cho rằng tôi không hiểu, phải không? Tôi đã thử nó bằng phần mềm! Đó chính xác là những gì cậu nói!

 

"Tôi biết!" Sở Thiên bực bội nhìn tôi: “Chị vừa dùng phần mềm của Công ty chúng tôi để kiểm tra! Tôi còn bị mấy con c--hó độc thân trong Công ty cười nhạo!"

 

“Ơ …” Tôi lúng túng một lúc, trừng mắt nhìn anh ta: “Với giọng nói của cậu và tấm ảnh kia, sao cậu dám nói rằng cậu và Vương Mỹ …”

 

"Tôi không có ngủ với bà ta! "Sở Thiên lo lắng: “Ảnh chụp là photoshop, chị chưa xác nhận sao?! "

 

"Giọng nói không phải làm giả! "

 

“Tôi đã gửi tin nhắn thoại cho chị!” Sở Thiên tức giận đứng dậy, lật mở điện thoại: “Lần tiếp khách trước đó, lúc tiếp đãi khách hàng tôi không chú ý, Vương Mỹ liền lấy điện thoại của tôi ra nghịch nghịch, được một lúc bà ta đã mở được khóa. Sau khi phát hiện ra tôi đã lấy lại ngay. Bà ta không tìm thấy gì quan trọng nên nhìn qua tin nhắn thoại tôi gửi cho chị! Tôi đã kiểm tra mọi thứ khác, nhưng tôi không ngờ rằng bà ta lại chuyển tiếp tin nhắn thoại đó cho chính mình..."

 

Tôi không nói nên lời: “Có phải lời giải thích của cậu hơi quá...”

 

"Tự mình nghe đi! Có phải hai cái giống hệt nhau không?”

 

Tôi loay hoay với hai chiếc điện thoại một lúc lâu, càng không nói nên lời: “Mẹ Vương Mân cho rằng cậu n--gu phải không?”

 

" Không.” Ánh mắt Sở Thiên tối sầm: “Tôi nghĩ là tôi đánh giá thấp Vương Mỹ, chúng ta chụp ảnh và quay video của bà ta và ông Trương, ảnh chụp cùng video của hai người bọn họ vẫn ở trong tay chúng ta, tôi nghĩ Vương Mỹ muốn trả thù.”

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tôi sửng sốt: “Chỉ trả thù thế này thôi sao? Đâm bị thóc chọc bị gạo để chúng ta chia tay? Bà ta mà ngây thơ như vậy sao? "

 

"Tôi rõ ràng không có quan hệ gì với bà ta, tin đòn đó đến cả tai Lưu Nhu cũng.” Sở Thiên cau mày: “Còn Vương Mân, hắn nói rằng ai đó đã lừa tiền của mẹ hắn, tôi là e rằng đó không phải là số tiền nhỏ.”

 

"Cậu có chắc chắn là cậu không thích tiền của mẹ hắn không? Nhà đầu tư hai vòng Thiên Sứ Luân của cậu..."

 

"Không phải Vương Mỹ, bức ảnh kia là giả. Vương Mỹ không thể nào lại gây phiền toái như vậy chỉ để khiến chúng ta cãi nhau, nhất định là có nguyên nhân khác." Long mày Sở Thiên co giật: "Trong vòng rắc rối nhiều như vậy. Dựng chuyện mập mờ giữa tôi và bà ta, khôbg rõ bà ta đang muốn làm gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/soi-nho/phan-8.html.]

 

Tôi liếc nhìn Sở Thiên: “Chính là muốn cái đồ lãng tử nhà cậu quay đầu lại, trở về trong n.g.ự.c bà ta.”

 

Sở Thiên khịt mũi với tôi, tôi mặc kệ anh, rót một ly nước rồi quay lại, nhìn thấy hàng mi dài của Sở Thiên có chút ớn lạnh: “Hình như tôi đoán được ai là người bày trò.”

 

"Tôi không đoán ra.” tôi dùng ngón tay vuốt lông mày của Sở Thiên, không hài lòng: “Cậu đừng cho là tôi không minh, chỉ số thông minh của tôi chưa tới 130 đâu."

 

Sở Thiên cười cười, tôi cũng không gây sự nữa: “Cậu cho rằng là ai?"

 

Sở Thiên nhướng mày cười lạnh: “Ngoài cha tôi, còn có thể là ai?"

 

8.

 

Sau khi tôi cùng Sở Thiên xác định quan hệ, con c--hó sữa nhỏ này  có chút vui vẻ liền bại lộ bản tính, động một chút tựa như cái đuôi dính ở phía sau tôi, ánh mắt nhìn sắc mặt tôi giảm đi rất nhiều, lúc ở nhà chỉ cần cảm thấy còn chưa chọc tôi đủ là lại nhảy nhót.

 

May mắn là công việc của hai chúng tôi đều bận rộn, vốn cũng không có nhiều thời gian ở chung, cho nên thỉnh thoảng như vậy cũng không có áp lực gì. Hơn nữa thực sự thì tôi, ừm, rất thích anh ấy giống như một chú c--hó Alaska lông xù dựa vào tôi mà làm nũng, cho nên Sở Thiên dần dần y hệt Mi Mi, trêu chọc tôi như thế nào cũng có thể được dung túng.

 

Tuy nhiên, Sở Thiên vẫn khiến tôi đau đầu mỗi khi tôi đi công tác với Vương Mân. Sở Thiên rất khó dỗ dành, khi tôi khó chịu và phớt lờ, anh lại hờn dỗi, Mi Mi cũng sẽ ngồi trên ghế sofa và bắt chước Sở Thiên.

 

Tôi đã nghĩ đến việc chặn Vương Mân khi dự án này kết thúc, để cho Sở Thiên, bớt khó chịu.

 

Cuối cùng thì Vương Mân và Lưu Nhu cũnh đính hôn như đã định, là một đồng nghiệp, tôi cũng gửi tiền mừng, ai ngờ Lưu Nhu trước mặt tất cả đồng nghiệp trả lại tiền cho tôi, sau đó kéo tay tôi thân thiết mời tôi làm phù dâu cho cô ta, nói đến lúc đó Vương Mân sẽ phát cho phù dâu rất nhiều tiền lì xì, so với phần tiền này của tôi nhiều hơn.

 

Tôi mỉm cười nhận lại tiền mừng và nói rằng nếu rảnh rỗi, nhất định tôi sẽ làm phù dâu cho cô ta.

 

Sau khi đen mặt Vương Mẫn kéo Lưu Nhu đi, tôi nghĩ lại, cảm thấy quả thực có thể giúp cô dâu chặn cửa để thu hồng bao của chú rể, Lưu Cường và Vương Mỹ ai muốn muốn giữ thể diện nên phong bao lì xì chắc cũng không nhỏ, muốn lấy bao nhiêu tùy ý, nếu hên thì cũng đủ để tôi và Sở Thiên có một bữa ăn sang trọng dành cho cặp đôi.

 

Khi Vương Mân quay lại xin lỗi tôi, phản ứng của tôi rất đàng hoàng, vì vậy hành vi đóng cửa và kéo rèm của anh ta là rất không phù hợp.

 

Việc tôi nuông chiều cơn giận dữ của Sở Thiên thực ra là do nhiều hành động của Vương Mân có vấn đề.

 

Dự án của chúng tôi tiến triển nhanh nhưng nó không nhanh đến mức Vương Mân phải tổ chức họp để thảo luận đến nửa đêm cứ vài ba hôm một lần, lần nào cũng chỉ có riêng tôi và hắn, sau đó hắn đột nhiên nhắc đến Sở Thiên, mà Sở Thiên cũng linh thật, nhắc Tào Tháo Tào Tháo có mặt, xuất hiện ngay ở cửa phòng họp.

 

Lần trước hai người bọn họ đánh nhau xong, sau đó Lưu Nhu có náo loạn, cô ta nói toàn lời cay nghiệt nhưng tòa án mà Sở Thiên chờ đợi vẫn không tới, cho nên chuyện này cũng chưa giải quyết được.

 

Hệ thống an ninh mạng của Phong Thành đã được nâng cấp, nhưng nó không ngăn được sự truy cập của Sở Thiên, thủ phạm chính khiến hệ thống giám sát của họ vô hiệu bất cứ lúc nào.

 

Vương Mân không có việc gì thì nửa đêm mở họp, Sở Thiên không có việc gì liền đến làm nhân viên ngoài biên chế của team chúng tôi, về sau team hai bên cũng quen dần với hai người đầu óc có chút vấn đề này, xem họ như những người không bình thường lắm.

 

Nhưng tư thế đóng phim hành động lãng mạn công sở của Vương Mân trước công chúng vào ban ngày thực sự có chút không thích hợp. Tôi cau mày vén rèm ra: "Vương Mân, anh ..”

 

Vương Mân đột nhiên ấn tay tôi: “Mễ Hoa, bệnh tâm thần của Sở Thiên đã được bệnh viện chẩn đoán, cậu ta không thể thừa kế tài sản của Lưu Cường. Dù cậu ta có làm việc chăm chỉ đến đâu, cậu ta cũng sẽ là một người kẻ nghèo hèn mà thôi.”

 

Tôi lập tức hất tay hắn ra và lạnh lùng liếc nhìn chiếc cằm đỏ ngầu.

 

"Vẫn còn bốc đồng như vậy.” Vương Mân lấy khăn giấy lau cằm, nhìn tôi nói: "Tốt nghiệp xong em chia tay với anh không thấy vội vàng sao? Em đến với Sở Thiên chẳng qua là để chọc tức anh thôi. Cũng đã qua một, hai năm rồi, em không nên quá trẻ con.”

 

Tôi buồn cười nhìn anh ta: “Tôi vẫn có thể hiểu Sở Thiên là người như thế nào. Dù sao thì anh ấy cũng có một khuôn mặt đẹp, tôi không thể hiểu nổi anh. Vương Mân, anh có ra ngoài soi gương không?"

 

Vương Mân không kiềm chế được tức giận: “Mễ Hoa, em không phải sinh ra trong gia đình thượng lưu, em nên học cách lựa chọn một cuộc sống tốt hơn. Đối tác của em mới là quan trọng nhất. Chúng ta là nhà đầu tư, chúng ta nên biết cách đầu tư. Nên biết phân tích hợp lý quan trọng như thế nào khi lựa chọn ..”

 

"Nhưng khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của Sở Thiên, tôi không thể lý trí được.” Tôi cười lạnh và liếc nhìn Vương Mân: “Vương Mân, tại sao lại nhắc đến bạn trai tôi khi đề cập đến đầu tư? Anh có thích anh ấy không? "

 

Vương Mân nhìn tôi: “Đừng nghĩ rằng cậu ta rất giỏi trong việc thành lập Công ty. Bây giờ vốn đã nguội, một Công ty nhỏ như cậu ta không thể huy động vốn trong nửa cuối năm. Khi nào chuỗi tư bản bị phá vỡ, cậu ta sẽ trở nên vô giá trị.”

 

"Vậy thì tôi sẽ nuôi anh ấy, liên quan gì đến anh?"

 

Vương Mân lạnh lùng nhìn tôi: “Mễ Hoa, em không phải người thiển cận như vậy, nên biết tương lai mình muốn như thế nào, Sở Thiên không phải lựa chọn tốt.”

 

"Vậy ai là lựa chọn tốt?" Tôi buồn cười nhìn anh ta: “Anh sao?"

 

Loading...