Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sói nhỏ - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:39:51
Lượt xem: 481

Lưu Nhu cười lạnh nói: "Cha chỉ yêu tôi, anh ghen tị cũng vô dụng.”

 

Sở Thiên đứng lên, Lưu Nhu kinh hãi lui về phía sau một bước: “Anh, anh muốn làm gì?! Dám động đến tôi, cha tuyệt đối sẽ không tha cho anh!"

 

""Vậy cô nói cho Lưu Cường cứ việc động thủ, nhà nước chúng ta là xã hội pháp quyền, trừ phi ông ta muốn g--iết tôi, nếu không tôi thật sự không tin ông ta có thể làm gì tôi.”

 

Sở Thiên cười nói:" Lưu Cường đã nuôi dưỡng tôi ba tháng sau khi mẹ tôi qua đời. Cảm ơn hai mẹ con cô đã không để ông ta đánh c.h.ế.t tôi." Sự tàn ác trong mắt anh tăng lên: “Để tôi nói cho cô nghe Lưu Nhu, nếu tôi sống tốt thì có lẽ tôi sẽ không tính toán với cô, nhưng nếu tôi sống không tốt,” anh nhìn chằm chằm vào Lưu Nhu và chế nhạo: "Tôi sẽ kéo gia đình ba người của cô xuống địa ngục. Chết tiệt, hãy là một gia đình hòa thuận và tốt đẹp ở địa ngục.”

 

Lưu Nhu sợ đến mức không thể mở miệng, nhưng Sở Thiên đã có thể bình tĩnh lại: “Chính mẹ cô đã giúp Lưu Cường vào Tập đoàn Phong Thành, nhưng ông ta có được vị trí này vì bản thân mình. Tôi không có ý định lấy những đồng tiền dơ bẩn của ông ta.” Anh chế nhạo: “Chỉ là một Phó tổng không có tiền mà thôi. Trong hai năm qua, nợ xấu của Phong Thành đều do ông ta tạo ra, ông ta dám chạm vào tiền ảo, khi tìm c--hết ông ta không nhìn vào quan tài trước. Mẹ cô vẫn khôn ngoan như xưa, trước tiên tìm ra sai sót, rồi lên kế hoạch bắt tôi nhận tội thay, nhưng luật sư mà mẹ cô tìm không đủ chuyên nghiệp, tài liệu mà hai mẹ con cô nhận không giữ kín được, nên hãy nói với mẹ cô rằng cứ thế này sẽ tốn nhiều tiền hơn, nếu nó thực sự không hiệu quả, tôi sẽ giới thiệu cho bà ta một Công ty luật tốt hơn.”

 

Lưu Nhu cười lạnh một tiếng: “Anh không phải muốn từ bỏ quyền thừa kế sao, còn nói không phải thèm vì tài sản của Phong Thành sao? Bớt giả vờ đi, anh có thể biết được bao nhiêu? Lừa ai vậy? Muốn chia tài sản thì cứ nói thẳng, vòng vo tam quốc tung tin đồn làm gì?! ”

 

Sở Thiên đổi tư thế thoải mái hơn, nửa nằm nửa ngồi trên ghế: “Cô quấy rầy tôi lâu như vậy nhưng tôi không quan tâm, cô biết vì sao không? "

 

Lưu Nhu hừ lạnh một tiếng, Sở Thiên cười nói: "Thứ nhất, cô không phải là người đã khiến mẹ tôi c--hết. Tôi ghét sự tồn tại của cô, nhưng tôi không muốn trở thành một kẻ mất trí như Lưu Cường. Thứ hai, cô là một ‘Kẻ ng--u xuẩn’ có giá trị.”

 

Lưu Nhu rất tức giận: “Anh...”

 

Sở Thiên lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái: “Tôi không ra tay trước không có nghĩa là tôi sẽ không đánh trả. Cô tốt nhất cút khỏi đây đi. Ông đây đánh người không phân biệt nam nữ, ai nợ tôi, tôi sẽ đánh người đó, đơn giản như vậy thôi.”

 

Khuôn mặt của Lưu Nhu đỏ bừng vì tức giận, nhưng cô ta không dám đến gần Sở Thiên, người đang bừng bừng lửa giận.

 

Sở Thiên nhàn nhạt liếc nhìn cô ta: “Vợ tôi cảm thấy cô quá trà xanh, cô ấy hơi ghen, vì vậy tôi sẽ dừng chơi trò chơi mà mẹ con các người đang chơi, nếu cô còn gọi cho tôi vào lúc nửa đêm, tôi sẽ...”

 

Sở Thiên gõ vào màn hình điện thoại, tôi và Vương Mân không nghe thấy gì, chỉ có thể thấy Lưu Nhu nhìn Sở Thiên lùi lại một bước với ánh mắt căm hận và sợ hãi.

 

Vài giây sau, Sở Thiên lại gõ điện thoại, giọng nói lẩm bẩm của anh lại rõ ràng: “Nếu để lâu hơn, có lẽ sẽ kích hoạt hệ thống báo động của Phong Thành, dù sao, tôi đã nói xong điều cần nói.” Anh giơ tay lên, liếc nhìn Lưu Nhu: “Này, tại sao Mễ Hoa ghét cô? Cô không thể là tiểu tam xen vào giữa cô ấy và Vương Mân, phải không? "

 

Lưu Nhu còn chưa hoàn hồn lại, Sở Thiên nhấp một tiếng: “Mẹ cô đúng là có truyền lại nghề này, nhưng tôi nghĩ cô đang làm tiểu tam rất tốt. Sau khi kết hôn với Vương Mân, hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ và cố gắng làm cho đầu anh ta xanh càng sớm càng tốt.”

 

Lưu Nhu tức giận nhìn anh: “Anh muốn lấy tiền đầu tư của Phong Thành, đừng tưởng tôi không biết.” Cô hung dữ nhìn chằm chằm vào Sở Thiên: "Tôi sẽ không bao giờ để cha đưa nó cho anh.”

 

"Ha, cứ như thể Phong Thành thuộc về gia đình cô vậy.” Sở Thiên cười: “Lưu Cường chỉ là một trong bảy, tám Phó tổng, Phong Thành không phải của riêng ông ta. Đừng lo lắng, tôi thực sự không muốn Phong Thành trở thành cổ đông, nhà đầu tư là Lưu Cường, thì tôi thậm chí không nghĩ tới.”

 

Lưu Nhu hoàn toàn không tin, và tỏ vẻ khinh thường: "Mấy Công ty nhỏ các ngươi cái nào không phải vội vàng cầu xin người khác đầu tư tiền, nói giống như có người vội vàng đưa tiền cho anh vậy, nếu thật sự là như vậy," Cô ta cười lạnh: "Anh cần phải đến chỗ Vương Mỹ bán nụ cười sao?”

 

Sở Thiên cau mày, Lưu Nhu thốt ra một giọng mũi khinh thường: “Anh đã đợi Vương Mỹ để đổi lấy vài triệu, nghĩ những người trong vòng không biết sao? Anh mơ về khoản đầu tư của Phong Thành, phải không? Anh đừng giả vờ kén cá chọn canh!"

 

Sở Thiên đứng dậy: “Tại sao cô nghĩ tôi ngoại tình với Vương Mỹ?! Ai đã lan truyền tin đồn này?!” Sở Thiên tỏ vẻ khó hiểu: “Không phải Vương Mỹ tự mình lan truyền sao? "

 

Lưu Nhu bị hành động của hắn dọa sợ, đi về phía cửa, Sở Thiên đi theo sau cô ta: “Cô giải thích rõ ràng cho tôi, ai nói cho cô tôi và Vương Mỹ...”

 

Hai người bước vào phòng hội nghị bên chúng tôi, Lưu Nhu vội vàng chạy theo phía sau Vương Mân, Sở Thiên nhìn 'bức tường' ngăn cách hai phòng, ngơ ngác chửi rủa.

 

Sở Thiên nhìn Vương Mân bằng ánh mắt tức giận và hung ác, nhưng Vương Mân cũng hung hãn túm lấy cổ áo anh: "Là cậu đã lừa dối mẹ tôi sao?!"

 

Lưu Nhu bị Vương Mân đột ngột cáu kỉnh ném xuống đất, cô ta khóc vài lần, khi thấy không ai trả lời, cô ta đứng dậy và trốn vào một góc.

 

Thấy Sở Thiên liếc mắt nhìn điện thoại, tôi lập tức cầm lên ghi âm. Nhưng khi thấy anh ấy đã không thể trụ được vì bị Vương Mân đ.ấ.m hai phát, tôi liền ném điện thoại và lao tới kéo người: “Đừng đánh nữa! Trong phòng có camera đấy! Vương Mân, anh còn muốn làm việc không?!"

 

Vương Mân nhìn tôi, người đang bảo vệ Sở Thiên với ánh mắt phức tạp: “Em thực sự thích cậu ta? "

 

"Vớ vẩn!" Sở Thiên từ sau lưng duỗi ra một cánh tay, suýt chút nữa đem ngón tay chọc vào mặt Vương Mân: “Vợ tôi không thích tôi thì thích anh sao?! "

 

Sở Thiên đẩy tôi đến góc phòng, sau đó xoa xoa khóe miệng bị Vương Mân đấm, sau đó anh ta vung một cú húc vào cằm Vương Mân nhanh đến mức không thấy bóng, đại khái là sau ba, bốn giây, tôi và Lưu Nhu mới phản ứng lại được động tác tàn nhẫn của Sở Thiên, nhưng không đợi chúng tôi đi tiến lên, Sở Thiên đã tự mình dừng lại.

 

Tôi thấy Sở Thiên gõ nhẹ điện thoại vào túi trước khi bắt đầu và sau khi dừng lại.

 

Lưu Nhu khóc và kéo Vương Mân đang choáng váng ra khỏi gầm bàn, Sở Thiên ngơ ngác nhìn tôi mất bình tĩnh, liền chỉ vào Vương Mân giải thích: “Tôi đánh hắn không mạnh lắm đâu, hắn không thể chết, xương cốt không sao, hắn đáng bị như vậy.” Sở Thiên lén nhìn tôi liếc mắt một cái: "Hắn đánh tôi trước."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/soi-nho/phan-7.html.]

Tôi cố hết sức để lấy lại hơi thở: "Cậu đến đây để đánh nhau sao?”

 

Sở Thiên quay đầu đi khỏi tôi, tôi nghĩ rằng tên k--hốn này đã đồng ý rồi.

 

Sở Thiên đi đến trước mặt Vương Mân quỳ xuống nói: "Anh này, Công ty của anh có camera giám sát, sao đột nhiên anh lại chui xuống gầm bàn chạy như ma đuổi vậy? Làm quá nhiều việc trái đạo đức sợ bị trừng phạt phải hông? Tôi không can thiệp vào việc anh nói chuyện công việc với vợ tôi, nhưng chúng ta đều là đàn ông, tôi sẽ dẹp bỏ những suy nghĩ bậy bạ trong lòng anh, quên đi, nếu không anh sẽ dễ dàng chịu quả báo, hiểu không? Này, đúng rồi, tôi không có ngủ với mẹ anh, cũng không có lừa tiền của bà ta, nếu anh không tin thì về tự hỏi đi."

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

7.

 

Tôi còn đang bối rối thì Sở Thiên đã kéo tôi ra khỏi tòa nhà Phong Thành. Anh  len lén liếc tôi một cái đầy tội lỗi: “Làm chị sợ à? Tôi thực sự không có khuynh hướng bạo lực đâu. Dì Lý, chính là Quản lý Lý của chị đã đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra rồi.”

 

Tôi tức giận giơ tay gõ vào đầu anh ta một cái: “Hắn đánh cậu sao cậu không tránh hả?! Cậu nhất định phải để hắn đ.ấ.m hai phát hả?! "

 

Sở Thiên khịt mũi, nhìn tôi liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: "Nhưng chị có khuynh hướng bạo lực, lúc bé đã khám chưa? Cái này là di truyền đó, chị biết không?..."

 

Tôi tức giận bóp cằm Sở Thiên, nhìn vết thương trên khóe miệng và gò má của anh, vô cùng đau lòng: “Để lại sẹo rồi, sau này cũng không đẹp trai nữa.”

 

"Này!” Sở Thiên nói: “Đó là điều chị lo lắng à?”

 

Tôi nhướng mày: “Đương nhiên rồi, nếu không thì lo lắng cái gì? "

 

Sở Thiên bất mãn hừ một tiếng, nhưng khóe miệng lại không khỏi cong lên: “Vừa rồi chị tưởng rằng tôi đánh không lại Vương Mân, chị còn kéo tôi.”

 

Tôi giẫm lên mu bàn chân của Sở Thiên làm anh ta rên rỉ phàn nàn: "Không thể giẫm nhẹ hơn sao? Hỏng giày tôi rồi!"

 

Tôi nhìn Sở Thiên đang khom người xoa chân, còn do dự nói: “Ừm, khi còn nhỏ …”

 

Sở Thiên nhảy dựng lên, nhìn tôi cười nói: "Chị thấy có lỗi với tôi sao? Thực ra không sao, dì Lý đã đưa tôi đi.” Anh ta đột ngột chuyển chủ đề: “Ừ, tôi biết nội quy ở nơi làm việc. Hôm qua dì Lý gọi điện cho tôi, tôi không nhịn được hỏi vài câu, nhưng dì ấy đã đoán được hết.” Sở Thiên nhanh chóng giải thích: “Đừng lo lắng, dì ấy luôn thấu tình đạt lý, không có ai công tư phân minh hơn dì ấy đâu. Chuyện của chúng ta tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến việc của chị, nhất định là không! Tôi cam đoan!"

 

Tôi nhìn vào đôi mắt vừa háo hức vừa bất an của anh: "Tôi có phải là người tham công tiếc việc không?"

 

Sở Thiên lẩm bẩm nói: "Dù sao công việc của chị mới là quan trọng nhất, ai cản đường chị chị đều sẽ đuổi đi. Tôi đã xác định rõ là tôi không dám cản đường.”

 

Nhìn Sở Thiên cụp mắt xuống để che đi vẻ ủ rũ của mình, tim tôi như bị nghẹn lại, nhưng chi trong nháy mắt Sở Thiên lại bắt đầu cười rồi lại cười, lải nhải suốt dọc đường về nhà, khi anh ta chọc tức tôi bằng những câu nói huyên thuyên thường là vì anh ta có một chút tội lỗi hoặc khó chịu.

 

Sở Thiên ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chờ tôi bôi thuốc lên vết thương trên mặt, tôi vẫn cảm nhận được sự bất an của anh.

 

Khoảng một năm trở lại đây, Sở Thiên thường xuyên trải qua loại cảm xúc khó chịu này, khi thì giả vờ không sao, khi thì muốn mất bình tĩnh nhưng cố kìm nén vì sợ đắc tội với tôi, khi thì tức giận và muốn tôi dỗ nhưng sợ tôi thấy anh phiền phức, nhưng chưa lần nào khiến tôi cảm thấy đau lòng như bây giờ.

 

"Vương Mân, tên k--hốn kiếp đó đang chọc giận tôi... Lúc tôi ở bên cạnh Lưu Nhu... làm chị sợ sao?" Ánh mắt Sở Thiên đang thận trọng thăm dò phản ứng của tôi: “Không sao đâu, khi còn nhỏ tôi đã học đ.ấ.m bốc nên đánh đ.ấ.m rất giỏi, nhưng tôi lại không…”

 

"Đánh nhau thì phải thắng mới được, đằng này cậu vừa động thủ đã bị ngươic ta đánh trước. Sau này, chắc cứ cách năm ba hôm là tôi phải đến bệnh viện đón người."

 

Sở Thiên sửng sốt: “Không phải tôi thường xuyên đánh nhau...”

 

"Tôi biết.”

 

“Tôi không nghĩ là chị hiểu Lưu Nhu như vậy.” Sở Thiên dừng lại: “Có thể chị đã nghe nói rằng tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực.”

 

Tôi sửng sốt, trong bụng không khống chế được lửa giận nên buộc miệng chửi thề, Sở Thiên sững sờ nhìn tôi, chần chờ một chút: “Chị đang mắng tôi? "

 

Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Gọi Lưu Cường đi! Còn mẹ của Lưu Nhu nữa! Đồ k--hốn! Sớm muộn gì cũng bị trừng phạt! "

 

Khóe miệng Sở Thiên nhếch lên, nhìn tôi: "Chị thấy tôi ở bên cạnh Lưu Nhu như vậy, không sợ sao?"

 

Tôi giơ tay gõ mạnh vào đầu anh, Sở Thiên xoa đầu nhìn tôi có chút khó chịu xen lẫn nghi hoặc.

 

Tôi liếc anh một cái: “Tại sao tôi phải sợ cậu? Cậu đánh không lại tôi.”

 

Sở Thiên kinh ngạc nhìn tôi, tôi kéo cằm anh ta để nhìn vết bầm tím trên gò má: “Sở Thiên, quan hệ hiện tại của chúng ta không phải tốt hơn sao? Đây là kiểu quan hệ mà đàn ông thích nhất, vui vẻ không có trách nhiệm, chúng ta có thể ai lo việc người đó."

 

Sở Thiên có chút tức giận quay mặt đi: "Tôi không trì hoãn công việc của chị! Tôi không để cho chị lo lắng nhiều như vậy?"

Loading...