Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sói nhỏ - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:37:27
Lượt xem: 625

3.

 

Vào ngày cuối cùng của tháng thứ ba, Vương Mân gặp tôi: “Mễ Hoa, hôm nay là ngày cuối cùng, tôi chỉ cho em một cơ hội này...”

 

Sở Thiên từ trong hành lang đi ra, tôi trực tiếp nhảy lên quấn lấy người Sở Thiên, dùng đầu lưỡi cạy môi và răng ra, cho Vương Mân xem một màn hôn tự do.

 

Túi rác trên tay Sở Thiên rơi xuống, nhưng khi tôi xuống khỏi người Sở Thiên, anh không nhặt nó lên, chỉ liếc nhìn Vương Mân rồi ôm tôi chặt hơn: “Ai đây?"

 

Tôi liếc nhìn Vương Mân, cười nói: "Bạn trai cũ, hôm nay là cơ hội cuối cùng hắn cho em, hắn sợ em bỏ lỡ sẽ hối hận.”

 

Sở Thiên mở giọng lạnh lùng: “Cơ hội gì? "

 

Tôi cười nói: "Em xin hắn cho em một cơ hội tái hợp, hắn là phú nhị đại, nhớ kỹ chuyện cho em một cơ hội chắc cũng không dễ dàng gì, sao anh không mời hắn một bữa cơm? "

 

Sắc mặt Vương Mân tái nhợt, giọng lạnh như băng nói: "Mễ Hoa, em đừng hối hận.”

 

Sở Thiên huýt sáo sau lưng anh ta: “Anh trai, mời anh ăn tối được không?"

 

Sau khi Vương Mân đi rồi Sở Thiên không buông eo tôi ra, tôi đi tới đánh gãy tay anh ta: “Buông ra, lát nữa hàng xóm sẽ ra.”

 

Sở Thiên cũng không buông tha, lợi dụng chiều cao liếc tôi một cái: “Vừa rồi chị hôn tôi mãnh liệt như vậy là chọc giận hắn đúng không? Vậy chị thích hắn hay tôi? "

 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, mím môi cười: "Cậu nhặt rác, phân loại rồi vứt đi, tôi thích cậu.”

 

Sở Thiên nhỏ hơn tôi hai tuổi, khi không giả vờ ngoan thì là một cậu bé lười biếng và nghịch ngợm, anh ta thích tôi nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu nửa dỗ dành nửa hài hước như vậy.

 

Nhưng thủ đoạn này hôm nay không có hiệu quả lắm, Sở Thiên càng siết chặt vòng tay hơn: “Chị thích tôi hay hắn? "

 

Sở Thiên siết chặt quá, tôi dùng sức giẫm chân anh một cái: “Buông ra!"

 

Sở Thiên rên rỉ, lúc anh ta đang cúi xuống tôi đá anh ta một lần nữa: “Nếu cậu lại ôm chặt tôi như vậy, tôi sẽ đuổi cậu ra ngoài! "

 

Lúc tôi đẩy cửa ra, Sở Thiên đã xách túi rác đi theo, vẻ mặt bất mãn nhìn trộm sắc mặt tôi, nói thầm: "Ngày đầu tiên chung sống chị đã cho tôi xem sắc mặt không tốt, vừa rồi rõ ràng là chị không đúng.”

 

"Sao mà không đúng?"

 

Sở Thiên tự tin: “Chị lợi dụng tôi để chọc giận Vương Mân, chị sẽ tức giận nếu tôi hỏi chị một câu, phải không ..”

 

Tôi quay lại nhìn: “Sở Thiên, tôi không có vấn đề gì với việc cậu nhất quyết muốn ở nhà tôi, nhưng chúng ta đã nói rõ, chúng ta không phải có quan hệ yêu đương.” Tôi cười: “Chúng ta đều là người lớn, hoàn toàn là quan hệ nam nữ chung sống, cậu còn trẻ, tôi lợi dụng cậu, tiền thuê nhà không tính tiền cho cậu, cậu gặp được chủ nhà hào phóng như vậy, không nên báo đáp sao? Hôm nay giúp tôi chút chuyện nhỏ như vậy... "

 

Sở Thiên đột nhiên hôn tôi một cách liều lĩnh giống như tôi vừa rồi, người hàng xóm đi làm dưới lầu buộc phải quay lại, vì vậy Sở Thiên nhìn tôi đang khó chịu và phủ đầu nói: "Báo đáp thôi, là chị vừa mới nói.”

 

Tôi rất tức giận nhưng nghĩ rằng biểu hiện khiêu khích trẻ con của anh ta hơi buồn cười, nên tôi nhìn anh ta một cái rồi bước ra ngoài.

 

Tập đoàn Sơ Ngạn đã gửi cho tôi một lời đề nghị chính thức, Quản lý đưa tôi lên thớt của Vương Mỹ trước đây cũng đã bị sa thải.

 

Tôi không ngạc nhiên với cách xử lý này.

 

Cái gọi là cơ hội trở thành nhân viên chính thức sau khi tôi nhận được khoản đầu tư của Vương Mỹ là một cái bẫy do tên Quản lý đó hợp tác với Vương Mỹ giăng ra.

 

Vương Mỹ muốn diệt trừ hoàn toàn con hồ ly đã dụ dỗ con trai mình nên đã lợi dụng các mối quan hệ của bà ta để bày ra tình huống như vậy, thật đáng tiếc khi con c--hó sữa nhỏ của Vương Mỹ không được huấn luyện tốt và bị tôi bắt cóc.

 

Tôi đặt Vương Mỹ và lão béo trên cùng một chiếc giường và chụp một số bức ảnh và video, vì máy ảnh, điện thoại và thậm chí cả chỗ ngồi đều do hai người sắp xếp nên việc chụp những thứ này không mất nhiều thời gian.

 

Tôi đã trả lời cuộc gọi từ Quản lý của mình cho Vương Mỹ, nhưng anh ta không nhận ra đó là tôi, vì vậy tôi đã ghi âm một giọng nói khác. Sau đó mấy ngày tôi không đi làm, anh ta cũng cho tôi một kỳ nghỉ vì đã giúp anh ta đàm phán hợp đồng cho Sơ Ngạn, tôi còn liên lạc với hai cô gái trước đây là thực tập sinh dưới quyền anh ta.

 

Hai cô gái kia không muốn hủy hoại danh dự của mình, không muốn kiện cáo, cho nên mỗi ngày tôi đều hẹn Quản lý uống trà nói chuyện phiếm xem video, trước khi anh ta nộp đơn từ chức, tôi đưa chứng cứ lợi ích giữa anh ta và Vương Mỹ đến bộ phân nhân sự, cho nên vụ kiện giữa anh ta và Sơ Ngạn vẫn đang diễn ra.

 

Tôi được phân vào một team mới, Quản lý mới là một người phụ nữ họ Lý, biệt danh là Lý Mạc Sầu, sắp mãn kinh nhưng khỏe và nhanh nhẹn, rất hợp gu của tôi.

 

Vương Mỹ và ông Trương đã bỏ ra một số tiền đáng kinh ngạc để mua lại những bức ảnh và video đó, nhưng nếu là tôi dám nhận tiền, họ sẽ có rất nhiều cách để tố cáo tôi tội tống tiền theo luật.

 

Sở Thiên có ý thức pháp luật cao, anh ta cũng đã thuê luật sư để xử lý chuyện này, tôi nghĩ con c--hó sữa nhỏ này khá đáng tin cậy khi anh ta không mất bình tĩnh nhưng tôi không có ý định cùng anh ta phát triển mối quan hệ yêu đương.

 

Đàn ông đều là sinh vật có bản chất như nhau, đối với họ lợi ích và thể diện luôn là quan trọng nhất, cái gọi là tình yêu chỉ là gia vị mua vui khi họ rảnh rỗi, ai nghiêm túc mới là ng--u ng--ốc.

 

Mối quan hệ hiện tại giữa tôi và Sở Thiên khiến tôi rất hạnh phúc, có thể lợi dụng con c--hó sữa nhỏ này để chọc tức Vương Mân và mẹ anh ta, cũng có thể biến thành con sói nhỏ, mặc dù chỉ là tình yêu gượng ép nhưng ít nhất nó chưa làm tôi chán.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/soi-nho/phan-3.html.]

Sở Thiên rất giỏi dùng khuôn mặt mình, vết thương trên cánh tay hoàn toàn không ảnh hưởng đến biểu hiện của anh ta khi anh ta biến thành một con sói nhỏ, nhưng sau khi tôi cho thuê nhà, anh ta bắt đầu bị thương do ngâm nước và phải được chăm sóc.

 

Sau khi tôi cho anh ta vào ở, Sở Thiên vừa rồi vẫn đang nằm liệt nửa người trên sô pha vì đau lập tức vui vẻ bật dậy bàn bạc với tôi nên mua cái gì và trang trí phòng thêm cái gì, tới nỗi không nhớ mình đã dùng nhầm cánh tay.

 

Sở Thiên rõ ràng không phải là một con c--hó sữa nhỏ đơn giản, đầu óc này chứng tỏ anh ta được mài dũa trong cuộc sống phức tạp, vì vậy cho nên tôi không cảm thấy tội lỗi chút nào khi lợi dụng một con sói nhỏ bụng đen như vậy.

 

Công việc ở Sơ Ngạn vô cùng bận rộn, tôi thường xuyên phải tăng ca đến nửa đêm, Sở Thiên mua một chiếc ô tô cũ rẻ tiền đến đón tôi, tôi đã nói với anh ta nhiều lần rằng tôi có thể tự về nhưng anh ta vẫn thường xuyên đến, rồi tôi cũng quen với việc nhìn vào bãi đậu xe ở tầng dưới sau khi làm thêm giờ, thường chỉ còn lại chiếc xe nhỏ hỏng lên hỏng xuống của Sở Thiên.

 

Tôi sống với Sở Thiên hơn một tháng trước thì nhận ra rằng anh ta đã bắt đầu khởi nghiệp, tức là trước đó anh ta là một kẻ lang thang.

 

Nửa năm sau, tôi mới biết, con c--hó sữa nhỏ này nói mình đang khởi nghiệp cũng không phải là dán vàng lên mặt mình, Công ty nhỏ của anh ta đã nhận được hai khoản đầu tư Thiên Sứ Luân, tuy rằng số lượng không lớn, nhưng so với người làm công ăn lương như chúng tôi cũng là con số trên trời.

 

Tuy nhiên, Mễ gia tôi đây rất khí phách, tôi có thể đá một người có mỏ ở nhà như Vương Mân, tôi không có ý định để Sở Thiên bao dưỡng nên chưa bao giờ quan tâm đến tiến độ khởi nghiệp của anh ta.

 

Lúc mới vào Công ty, tôi bận rộn đến mức muốn bay lên, Sở Thiên cũng không khác gì, cái gọi là người khởi nghiệp, cũng tương đương với cưỡng bức chiến sĩ lục giác toàn năng (六边形战士: ngôn ngữ mạng, nghĩa là Giỏi toàn diện)

 

Sở Thiên thực sự bận rộn hơn tôi, nhưng anh ta có thể làm việc với máy tính xách tay hoặc thậm chí là điện thoại di động, vì vậy chiếc xe nhỏ hỏng lên hỏng xuống của anh ta thường xuyên đến bãi đậu xe ở tầng dưới của Công ty tôi mỗi ngày. Nửa đêm, đèn trong ngoài xe đều sáng, bên ngoài có máy tính bên trong đèn pha, khi đưa tôi về đến nhà, tôi tắm rửa xong Sở Thiên vẫn còn bận rộn.

 

Sở Thiên không ăn tối khi bận rộn, vì vậy tôi đã quen với việc hâm nóng một ly sữa cho anh ta trước khi tắm rửa.

 

Khi không mất bình tĩnh, Sở Thiên trông giống như một con c--hó sữa nhỏ bình thường, dễ lừa và dễ nuôi, ăn bất cứ thứ gì được cho, và cũng không phàn nàn nếu không được cho ăn.

 

Bẵng đi một thời gian bận rộn như con quay, Sở Thiên sút cân nhanh quá nên ngoại hình xuống sắc hẳn, thế là lúc rảnh rỗi tôi đi siêu thị mua nửa thùng cá ngừ đại dương về chế biến sẵn và đông lạnh, hâm nóng sữa cho Sở Thiên vào buổi tối. Đôi khi, tôi làm cho anh ta một chiếc bánh sandwich trứng chiên, giống như tôi đã từng làm cho Vương Mân.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Lần đầu tiên Sở Thiên ăn nó, đôi mắt anh ta đầy kinh ngạc và yêu cầu tôi làm thêm hai chiếc nữa.

 

Tôi không thể nhịn cười khi thấy Sở Thiên nhìn chằm chằm vào máy tính và hét lên, suy nghĩ một chút, tôi thêm hai lát phô mai vào. Trước đây, làm như thế Vương Mân sẽ không ăn, sau này tôi dần quen với nó và gần như quên mất rằng bánh sandwich kẹp phô mai là món yêu thích của tôi.

 

Sở Thiên ăn một chiếc bánh sandwich khổng lồ có thêm một quả trứng rán, hai lát phô mai và ba lát thịt bò.

 

Tôi cười: “Cậu ăn thế này sớm muộn gì cũng mập mất.”

 

"Không sao, hết bận rộn tôi sẽ giảm cân.”

 

Sở Thiên không giảm cân, bởi vì tôi không thể cho anh ăn một chiếc bánh sandwich khổng lồ, tôi đã chọc vào cơ bụng 8 múi của Sở Thiên nhiều lần và tức giận, tôi chỉ ăn một quả táo thôi đã béo sao anh ta lại tăng cơ bắp khi ăn phô mai. Công đạo ở đâu?

 

Mỗi khi Sở Thiên nghĩ rằng tôi cố tình trêu chọc, anh ta sẽ nhếch mép và nói rằng nếu sợ tăng cân thì nên tập thể dục.

 

Chúng tôi sống với nhau vui vẻ hơn một năm, Sở Thiên nhận được vòng tài chính A, còn tôi bắt đầu theo chân Lý Mạc Sầu trong một dự án lớn của Công ty.

 

Dự án này là một cơ hội tuyệt vời, chưa kể đến tiền thưởng hậu hĩnh vào cuối năm và cơ hội gặp gỡ nhiều ông lớn trong ngành, nhiều tiền bối cấp cao trong vòng đã cố gắng vào nhưng không được. Lý Mạc Sầu chịu dẫn tôi đi cùng thật thú vị.

 

Nhưng ngoài sự phấn khích và hạnh phúc, tôi thực sự có một số phiền muộn và cáu kỉnh mà tôi không thể giải thích rõ ràng. Dự án này có mấy Công ty tham gia, Phong Thành dẫn đầu đầu tư, tiếp theo là Sơ Ngạn, ngoài hai ông lớn này ra, còn có một số ngân hàng đầu tư nhỏ và Công ty nhỏ.

 

Trong số những người phụ trách tại Phong Thành, có tên của Vương Mân.

 

Dự án này sẽ mất một năm rưỡi, và phải thường xuyên đi công tác nước ngoài, tôi sẽ chịu trách nhiệm về tất cả các kết nối giữa các phân hệ kinh doanh do Vương Mân và Sơ Ngạn phụ trách.

 

Nếu Sở Thiên biết rằng tôi sẽ đi công tác với Vương Mân trong một hoặc hai tháng, anh ta sẽ làm ầm lên mất.

 

Khoảng hơn một năm trở lại đây, bộ máy của Công ty Sở Thiên dần dần được cải thiện, anh ta không còn phải làm việc vất vả như lúc đầu nữa, sau khi nhận được vòng tài trợ hạng A, Sở Thiên đã đưa tôi đi chợ thú cưng và mua một chú chó con Alaska mà tôi đã nhắc đến từ lâu, tôi đặt tên cho nó là Mi Mi.

 

Sở Thiên ôm Mi Mi, vừa ôm vừa cười như c--hó, cuối cùng tôi cũng không nhắc tới chuyện tôi sẽ làm việc với Vương Mân trong một năm rưỡi. Dù sao tôi và Sở Thiên cũng chỉ là bạn chung sống, anh chàng đẹp trai này với ngoại hình và năng lực của mình, giống như Vương Mân, anh ta nhất định sẽ cưới một cô gái xứng đôi vừa lứa như Lưu Nhu.

 

Sở Thiên vui vẻ chuẩn bị rượu đỏ và hoa để chúc mừng tôi, ngày hôm đó, tôi nhận được một bức ảnh từ Vương Mỹ ngay trước khi vào cửa. Bức đầu tiên là ảnh Sở Thiên ngủ vùi vào cổ Vương Mỹ, đó là ngày Sở Thiên nói là tăng ca xã giao không trở về nhà.

 

Những bức ảnh sau đó không quá đẹp mắt, chúng là tài khoản của Công ty Sở Thiên. Hai lần đầu tư Thiên Sứ Luân của Sở Thiên, đều là Vương Mỹ.

 

Trong hơn một năm Sở Thiên và tôi sống cùng nhau, Vương Mỹ vẫn rót vốn vào Công ty của Sở Thiên.

 

Vương Mỹ cuối cùng đã gửi cho tôi một đoạn ghi âm, rất ngắn, chỉ năm giây.

 

Tôi bấm vào, giọng nói của Sở Thiên quen thuộc nhớp nháp, đó là một giọng nói hơi khàn khàn sau thăng trầm của dục vọng, với một chút quyến rũ: “Chị ơi, em yêu chị.”

 

Lúc này, giọng nói vui vẻ của Sở Thiên gần như đồng thời từ trong phòng tắm truyền ra: "Chị, chị về rồi à? Điện thoại của tôi đổ chuông, đưa cho tôi với.”

 

Tôi cầm điện thoại của Sở Thiên, tên của Lưu Nhu hiện lên trên màn hình, phạm vi kinh doanh của anh ta đúng là khá rộng.

 

Loading...