Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sói nhỏ - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:37:07
Lượt xem: 709

2.

 

Hai tháng sau, quản lý ném cho tôi một tài liệu dự án, Sơ Ngạn có việc cần kiểm tra lý lịch, vì vậy một số quản lý sẽ bắt nguồn từ việc liên hệ với các nhà đầu tư và người sáng lập.

 

Quản lý lần này của tôi là người mới được bổ nhiệm, nghe nói là có rất nhiều mối quan hệ, anh ta nói chỉ cần tôi kiếm được nhà đầu tư của dự án này, anh ta sẽ đến phòng nhân sự để thảo luận về hợp đồng chính thức của tôi.

 

Tôi hào hứng mở thông tin dự án, vừa nhìn vào trang đầu tiên khiến tôi đơ người hồi lâu, nhà đầu tư tên là Vương Mỹ, mẹ của Vương Mân.

 

Tôi nhớ lại giọng nói và nụ cười của bà ta khi hắt cà phê vào tôi, cảm thấy rằng mình không thể nhìn con chuột chù qua con mắt của một con chuột chù, nghĩ là cần phải chuyên nghiệp trong công việc cho nên tôi đã gửi email, tin nhắn văn bản và WeChat cho bà ta.

 

Thật bất ngờ, nửa tiếng sau, bà Vương mới trả lời tôi, lúc 8:30 tối nay, tòa nhà Starlight, trang phục dạ hội, công sở cao cấp.

 

Sau khi suy nghĩ trong hai phút, tôi đã đặt thuê một chiếc váy tiên cá xẻ cao với lưng trần gợi cảm trên phần mềm cho thuê quần áo, tôi là kiểu người không thể giả vờ ngây thơ, những bộ đồ phong cách quyến rũ rất hợp với tôi.

 

Môi đỏ mọng, tóc gợn sóng, tôi bước đi trên đôi giày cao gót 9 cm, con c--hó sữa nhỏ bên cạnh bà Vương nhìn thẳng vào tôi.

 

Vương Mân cũng đứng bên cạnh mẹ anh ta liếc nhìn tôi, sau đó quay đầu lại và trò chuyện với những người khác.

 

Với nụ cười trên môi, tôi khiến những bước đi của mình trở nên quyến rũ hơn và tôi đã thành công trong việc khiến khuôn mặt chảy xệ của bà Vương càng thêm xệ xuống.

 

Lúc này, Vương Mỹ không thể mất bình tĩnh, không thể hắt rượu vào người tôi, vì vậy váy và kính áp tròng của tôi vẫn an toàn.

 

Vương Mỹ cười nói: "Cô Mễ tới đây câu phú ông sao?"

 

Tôi cũng cười nửa miệng: “Cũng phải có vốn liếng mới câu được chứ.”

 

Vương Mỹ khinh thường hừ một tiếng: “Cô Mễ quá tự cao tự đại, nhan sắc của của cô cũng ở mức trung bình thôi, Vương Mân muốn bao nhiêu người đẹp mà không được, tôi có thể cho nó tùy ý chọn.”

 

Tôi nhấp một ngụm sâm panh, Vương Mỹ lạnh lùng nhìn tôi, tôi cười nói: "Bà Vương, dự án này đáng để đầu tư. Bà đã đọc hết tài liệu chưa? Người sáng lập ở đằng kia. Bà có muốn gặp không? "

 

Vương Mỹ chế nhạo, nhấp một ngụm rượu, ánh mắt của Vương Mân dán chặt vào tôi, cả bà ta và tôi đều biết rõ điều đó.

 

Tôi nhỏ giọng cười với Vương Mỹ: “Bà Vương, bà đi gặp người sáng lập đi, tôi sẽ không đứng cạnh Vương Mân, sẽ không dòm ngó cục vàng của bà một lần nữa, thế nào?"

 

Vương Mỹ liếc nhìn tôi: “Dự án của này thực sự tốt, tôi có thể cân nhắc đầu tư, nhưng chỉ cần cô lại liên quan đến Vương Mân, tôi sẽ rút khoản đầu tư ngay lập tức.”

 

"Không sao, bà Vương, mời.” Tôi cười rồi dẫn bà ta đến chỗ team Sơ Ngạn, con c--hó sữa nhỏ cao lớn bên cạnh bà ta không hề có chút tố chất nam sủng nào (Nam sủng hay tình phu: 情夫, là tình nhân nam giới ngoài hôn nhân của một người nữ đã lập gia đình  hoặc của một người nam đồng tính đã lập gia đình, thường được sử dụng để chỉ một loại bao dưỡng), bạo dạn nhìn tôi, có phần hơi thái quá.

 

Anh ta nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh ta với đôi lông mày nhướng lên.

 

Anh ta cao hơn tôi một cái đầu, cao hơn 1,8 mét, trong mắt anh ta có một vẻ trẻ trung đẹp trai và sạch sẽ, khi cười là một hàm răng trắng đều, chỉ là nụ cười có chút ngông cuồng, không có nam tính.

 

Vương Mỹ vừa quay người lại, anh ta lập tức trở nên ngoan ngoãn, lông mày và ánh mắt biến thành điệu bộ của một chú c-hó sữa, tôi thấy buồn cười, kỹ năng diễn xuất này cũng tốt, có lẽ anh ta cũng là một học viên ưu tú trong ngành diễn xuất.

 

Nhưng Vương Mỹ quay lại cũng không tìm anh ta, kéo tôi đi giúp bà ta bưng rượu. Khoản đầu tư của Sơ Ngạn đã được giải quyết bằng lời nói, tình cờ gặp một nhà đầu tư từ một dự án khác đến đây. Tôi chần chừ một lúc, ly rượu được lão Trương và lão Lý nhét vào tay tôi, tôi chưa từng gặp phải tình huống như thế này, uống thêm hai ly nữa cũng không thành vấn đề lớn, tôi xác nhận rằng không có ma túy trong rượu giao cho mình.

 

Sau một hồi khoe khoang về công việc làm ăn, Vương Mỹ say khướt và mất bình tĩnh, tôi đỡ bà ta ra không được, cũng không tìm được Vương Mân ở đâu, đành phải nhờ người phục vụ dẫn nhà đầu tư danh giá đến phòng của bà ta ở tầng trên.

 

Con c--hó sữa nhỏ của Vương Mỹ chỉ đứng đó nhìn mà không hề giúp đỡ gì, tôi nghĩ nếu anh bạn này không có ngoại hình đẹp thì đã mất việc từ lâu rồi.

 

Khi tôi ném Vương Mỹ lên giường và chuẩn bị rời đi thì phát hiện cửa đã bị khóa. Con c--hó sữa nhỏ đi theo đến cửa nhưng chỉ đóng lại chứ không đi vào. Quay lại nhìn Vương Mỹ đang có vẻ say rượu đến bất tỉnh kia, sự bất an trong lòng tôi dần lớn.

 

Ngày hôm nay đã diễn qua quá suông sẻ, tôi nói vài câu đại loại là rời xa Vương Mân, Vương Mỹ đã đồng ý đầu tư hàng triệu đô la, nếu bà Vương có chỉ số IQ như vậy thì cùng lắm là đóng phim truyền hình Hàn Quốc chứ không thể nhúng tay vào giới tài chính.

 

Quản lý yêu cầu tôi giới thiệu Vương Mỹ với những người sáng lập Sơ Ngạn, nhưng rõ ràng Vương Mỹ quen thuộc với những người sáng lập đó hơn tôi.

 

Tôi cảm thấy chán dần, mạng lưới quan hệ phức tạp của con người trong vòng tròn này, tôi e rằng lần này tôi sẽ là một kẻ ng--ốc bị bán đứng và phải trả giá.

 

Tôi vừa đóng sầm cửa lại, lão Trương đột nhiên xuất hiện phía sau lấy khăn bịt miệng và mũi tôi lại, sau hai hơi thở, sức lực trong tôi như bị rút cạn.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Lão Trương bụng phệ còn to hơn cả bà bầu nhìn tôi đang nằm trên mặt đất: “Đừng sợ, thuốc này sẽ không làm em bất tỉnh đâu”, rồi cười khổ: “Đừng nhìn anh bằng ánh mắt mạnh mẽ như vậy, em không biết em quyến rũ như thế nào đâu, hôm nay em đừng lo, cứ thong thả đi.”

 

Vương Mỹ ở trong phòng lên tiếng: “Lão Trương, đừng vội lăn lộn dưới đất, giường bên cạnh lớn lắm.”

 

Lão Trương bế tôi đi vài bước, ném tôi xuống giường thở hổn hển vì mệt: “Người cao thì nặng", lão ta cười như cóc: “Nhưng chân dài, tôi thích chân dài.”

 

Khi lão ta đang tắm, Vương Mỹ nhàn nhã cầm ly sâm panh đi tới, nhìn thấy tôi đang buồn bực, nở nụ cười trịch thượng như một mụ già xấu xa: “Thật dễ dàng để Vương Mân không kết giao với cô nữa, con trai tôi giống tôi, nó cũng có thói quen sạch sẽ, nó không thích những thứ bẩn thỉu đã bị người khác chơi qua.”

 

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Vương Mỹ đi tới mở ra, giọng điệu trở nên hư hỏng: “Sở Thiên, cưng đi đâu rồi? "

 

Sở Thiên chính là con c--hó sữa nhỏ đã nhốt tôi trong phòng.

 

Tôi cắn đầu lưỡi để đôi tay và bàn chân đau nhức của mình khôi phục lại một chút sức lực, lấy con d.a.o bấm trong tất chân ra giấu vào lòng bàn tay, mồ hôi trên cổ đã thấm ướt mái tóc dài bù xù.

 

Khi lão Trương quấn khăn tắm bước ra, toàn thân tôi run lên vì sợ, tôi thấy ánh mắt hắn vừa ngơ ngác vừa đê mê, rồi cục thịt ba chỉ này lập tức lao tới gọi tôi là em yêu.

 

Nhưng ngay khi tôi nhấn nút trên con d.a.o bấm của mình, một chiếc khăn đã bịt miệng và mũi lão bbgiaf bụng phệ, người thực hiện hành động đó là con c--hó sữa nhỏ Sở Thiên của Trương Mỹ.

 

Anh ta đột nhiên xông lên, hai tay giữ lấy con d.a.o bấm trong tay tôi, khịt mũi, nhỏ giọng cười nói: "Đòn đánh đủ tàn nhẫn, nếu chị thật sự đ.â.m vào cổ, có thể sẽ g---iết người.”

 

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, nhưng thân thể run rẩy lại phản bội tôi, con d.a.o đã bị anh ta hất văng, lúc này tôi thật không còn cách nào khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/soi-nho/phan-2.html.]

 

Sau khi Sở Thiên ném lão béo kia xuống đất, anh ta nhìn tôi với vẻ rất thích thú, cười toe toét: "Thật hung dữ, tôi có thể sợ chị không? "

 

Anh ta ném chăn trùm kín người tôi từ đầu đến chân. Tôi chỉ có thể nghe thấy giọng nói tươi cười của anh ta: “Không sao chứ? Chị có thể ngừng nhìn tôi chằm chằm được không?"

 

Anh ta đi đi lại lại giữa các căn phòng, tôi không nghe thấy bất cứ âm thanh nào của Vương Mỹ. Nghe tiếng anh ta mở TV và rượu sâm banh từ phòng khách vọng ra, tôi không thể chịu đựng được nữa: “Ai đó, có thể gọi cảnh sát không?! "

 

Sở Thiên quay lại, vén một góc chăn, để tôi thò đầu ra, nhếch mép cười: "Bây giờ gọi cảnh sát không thích hợp đâu? Chị nóng à? Tôi ôm chị xả nước đá vào phòng tắm nhé? "

 

Vừa xấu hổ vừa bực mình, tôi lườm anh ta: "Vương Mỹ đâu?! "

 

Sở Thiên nhướng mày, ra hiệu cho tôi nhìn khăn tắm: “Tôi hoa mắt, mười phút mới có được loại thuốc phá người này, ngoài tôi ra thì không có ai khác.” Anh ta đột nhiên cúi người xuống và thở vào mặt tôi: “Chị Mễ, chị không nên cảm ơn tôi sao? "

 

Tôi hoảng hồn muốn đẩy anh ta ra, nhưng tay tôi mềm như bông, Sở Thiên chỉ đến gần tôi một lúc rồi lập tức đứng dậy, lại cười nói: "Giả bộ hung dữ như vậy, trêu chọc một chút sẽ bại lộ, chị đừng nóng nảy, vừa rồi tôi nhịn được cám dỗ, nếu muốn chạm vào chị, tôi đã chạm vào từ lâu rồi." Anh ta mím môi: "Nhưng nếu chị lại cử động như thế này... Cho dù tôi có quyết tâm làm Liễu Hạ Huệ thế nào, tôi cũng không thể chịu được khiêu khích như vậy."

 

*Có thể search gg để tìm hiểu thêm về Liễu Hạ Huệ (柳下惠)

 

Lúc này tôi mới ý thức được mình còn sức để cử động, nhưng đồng thời tôi cũng ý thức được hành động đẩy anh ta vừa rồi đã nhấc tấm chăn trên người tôi lên, Sở Thiên bây giờ có thể nhìn thấy tấm lưng trần trong chiếc váy dạ hội của tôi.

 

Tôi tức giận, hoảng sợ che đậy: "Nhìn cái gì vậy! Đừng nhìn! Đồ l-‘ưu m--anh! "

 

Sở Thiên quay đầu cười nói: "Đâu có lộ hết ..”

 

Anh ta xoay người đi ra ngoài, tôi không khỏi lo lắng kêu lên: "Chờ một chút! "

 

Sở Thiên dừng lại, cũng không quay đầu lại, cười nói: "Chị làm sao vậy? "

 

Tôi vừa xấu hổ vừa xấu hổ: “Cậu dìu tôi vào nhà vệ sinh với.”

 

Sở Thiên cúi đầu tại chỗ, tôi cực kỳ khó chịu: “Cậu cười cái gì?! Nhiều chuyện như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy n.g.ự.c phụ nữ sao?!”

 

Sở Thiên xoay người vén chăn, bế tôi đi vào phòng tắm, sau đó cười nói: "Thật sự là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đấy, chị Mễ thứ lỗi cho tôi.”

 

Tôi một tay che ngực, thấy khóe miệng Sở Thiên cong đến mức không thể cụp xuống, trong lòng tức giận, tay kia không nhịn được đánh vào đầu anh ta một cái: “Cười nữa đi!"

 

Sở Thiên bật cười thành tiếng, thay vì ôm tôi vào phòng tắm gần nhất mà anh ta hay sử dụng, anh ta lại bước thêm vài bước đặt tôi vào chiếc bồn tắm tròn đầy cánh hoa hồng dưới cửa sổ kiểu Pháp.

 

Nước âm ấm, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn, tên kh-ốn này lại đùa giỡn, chờ tôi gọi anh ta giúp.

 

Tôi tức giận trừng mắt nhìn Sở Thiên, anh ta nhướng mày: “Không cảm ơn tôi sao? "

 

Tôi cố nén cơn giận, cố gắng lấy lại tinh thần: "Vừa rồi cậu nhốt tôi trong phòng hả?!"

 

"Này” Sở Thiên không hài lòng, nhưng đôi mắt anh ta đảo qua đảo lại trên chiếc khăn tắm mà tôi đang giữ chặt: “Tôi vì chị mà đánh người ta một trận, nói không có lý lẽ? "

 

"Vậy vừa rồi tôi không thể mở nó từ bên trong! Là ai đã khóa? "

 

"Vương Mỹ đã nhờ người thay khóa, chị không mở được là chuyện bình thường.”

 

Tôi liếc nhìn anh ta: “Vương Mỹ? Có phải là khách hàng của cậu không?"

 

"Khách hàng?" Sở Thiên suy nghĩ một chút: “Có thể coi là khách hàng.”

 

"Cậu có bao nhiêu khách hàng?"

 

"Bao gồm cả Vương Mỹ là bảy, tám người gì đó.”

 

"Ồ, vậy cậu đúng là khỏe nha.”

 

Sở Thiên dừng một chút, sau đó quay đầu buồn cười nhìn tôi: “Này, chị cho rằng tôi làm cái gì? "

 

Tôi nhướng mày: “Bảy, tám khách hàng, cậu nghĩ cậu đang làm gì? Này, lương của cậu trong ngành này có cao không?"

 

"Này!” Sở Thiên đứng dậy, nhưng chân anh ta bị trượt và anh ta nhảy thẳng vào bồn tắm, nước b.ắ.n tung tóe khắp nơi. Tôi vừa ngạc nhiên vừa tức giận vừa buồn cười. Nhìn thấy Sở Thiên vùng vẫy, dụi mắt phun ra những cánh hoa tôi đã thực sự cười thành tiếng.

 

Sở Thiên thở hổn hển, nhìn tôi với đôi mắt mơ màng: “Để tôi nói cho chị biết, Liễu Hạ Huệ như tôi chính là giả vờ mạnh mẽ…”

 

Tôi liếc nhìn cánh tay anh ta: “Chảy m.á.u rồi, đi ra ngoài băng lại đi"

 

Sở Thiên nhìn tôi với ánh mắt dần dần nóng bỏng, tôi nhướng đuôi mắt nhìn anh ta với nụ cười trên môi.

 

Vương Mỹ nói rằng Vương Mân cũng giống bà ta, vì vậy bà ta bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ và không bao giờ chạm vào những thứ bẩn thỉu.

 

Vương Mỹ nói đúng, Vương Mân luôn không thích tôi tiếp xúc cơ thể với những người con trai khác.

 

Con c--hó sữa nhỏ Sở Thiên này hẳn không phải là nam sủng của Vương Mỹ, nhưng Vương Mỹ thích anh ta, đang đánh chủ ý với anh ta.

 

Vương Mỹ cảm thấy rằng con c--hó sữa nhỏ Sở Thiên là của bà ta, vì vậy bà ta tự nhiên không thích người khác làm bẩn nó.

 

Tôi từ từ di chuyển mu bàn chân của mình từ xương cụt của Sở Thiên lên trên, khoảnh khắc tôi chạm vào anh ta, đôi mắt nóng bỏng của Sở Thiên đột nhiên bùng lên ngọn lửa, nước trong bồn tắm không thể dập tắt được b.ắ.n tung tóe.

 

Lớp ngụy trang của con ch.ó s-ữa nhỏ đã bị xé nát, năng lượng hoang dã và đ--iên cuồng giống như sói nhỏ.

Loading...