Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sói nhỏ - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:38:13
Lượt xem: 501

4.

 

Tôi không đưa điện thoại cho Sở Thiên trong phòng tắm, đó là thủ đoạn tán tỉnh thường ngày của anh ta, chỉ cần tôi ở gần phòng tắm, anh ta sẽ kéo tôi vào.

 

Khi Sở Thiên đi ra, anh ta cau mày khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động của mình, sau đó anh ta ném điện thoại đi và tiếp tục ậm ừ.

 

Tôi hợp tác kết thúc bữa tối dưới ánh nến với Sở Thiên, không đề cập đến Vương Mỹ hay Lưu Nhu.

 

Anh ta không biết nấu ăn, vì vậy anh ta đã gọi món bít tết và rượu vang đỏ, nhà hàng ba sao Michelin thậm chí còn gửi cả nến, và ngày kỷ niệm đầu tiên được viết trên bánh.

 

Tôi không biết anh ta tính toán thế nào, chúng tôi sống với nhau hơn một năm rồi. Nhưng tôi cũng không hỏi, tôi chỉ ăn bít tết, Sở Thiên vui vẻ nhìn tôi: “Đói bụng chưa? Hương vị của nhà hàng này có thích không? Tôi thấy không ngon bằng của chị nấu đâu.”

 

Tôi cười: "Cậu càng ngày càng giỏi lấy lòng rồi. Hài lòng với cô bảo mẫu là tôi đây lắm phải không?”

 

Sở Thiên không hài lòng: “Tại sao lại là bảo mẫu?" Anh ta cười khẩy: “Việc dọn dẹp trong nhà là do quản gia làm, chị không phải là bảo mẫu.”

 

Anh ta dùng chân cọ cọ vào chân tôi dưới gầm bàn, tôi né ra: "Hôm nay tôi mệt, cậu đừng quậy nữa.”

 

Thần sắc Sở Thiên ngưng trọng, khóe miệng lộ ra vẻ mặt cún con, bất mãn lẩm bẩm nói: "Từ sáng sớm đã thông báo cho chị, hôm nay có sự kiện lớn, chị trở về muộn lại mệt mỏi như vậy...”

 

"Dự án quá bận rộn, người phụ trách của Phong Thành rất khôn ngoan, xem đi xem lại mất rất nhiều thời gian, tôi không khỏi mệt mỏi” Tôi đẩy miếng bít tết ăn dở ra: “Tuần tới, tôi sẽ đi công tác, có lẽ mất một tháng.”

 

Sở Thiên nhìn tôi trong phòng tắm: “Chỉ ăn vậy thôi sao? Chị mệt quá à? Hay là không thích cửa hàng này? Tôi làm sandwich cho chị nhé?"

 

Tôi không trả lời, đi thẳng vào phòng ngủ sau khi tắm xong, đẩy Sở Thiên, người đã lẻn vào và đang nằm trên giường của tôi, vào phòng của anh ta, rồi bắt đầu nói về mối quan hệ hiện tại giữa tôi và Sở Thiên.

 

Sau hơn một năm ở cùng nhau như vậy, cả hai chúng tôi dường như đã quen với việc ở cùng nhau cả ngày lẫn đêm, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi cảm thấy mình sắp bị con sói nhỏ nhỏ bụng đen này ăn thịt không còn mảnh xương.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Tuy nhiên, việc trực tiếp trở mặt đuổi người ta như vậy có vẻ Mễ gia tôi đây rất giống một nữ sinh trở mặt ghen tuông, đây không thể là phong cách của tôi, cho nên tôi quyết định chờ khi tôi đi công tác trở về sẽ ném Sở Thiên ra ngoài.

 

Anh ta mới nhận được tài chính, trong tài khoản của Công ty cũng có rất nhiều tiền, loại biệt thự gì không thuê nổi, cho nên dựa vào tôi lừa tiền ăn uống cũng không có gì tốt, hơn nữa Vương Mỹ đứng tên mấy căn biệt thự, tùy tiện chọn cái nào cũng khác biệt một trời một vực với tôi.

 

Tôi không cho Sở Thiên chạm vào mình cho đến tận đêm trước chuyến công tác, con c--hó sữa nhỏ này bắt đầu có dấu hiệu bực bội, nhưng không biết tại sao, cuối cùng thấy ý tôi không lay chuyển, anh ta nép vào ghế sofa ôm tôi mà hờn dỗi.

 

Tôi mặc kệ vẻ oán trách giả tạo đó, kéo vali trực tiếp đi ra ngoài, trước khi ra ngoài còn nghe thấy anh ta nhỏ giọng lẩm bẩm trách móc: “Phải kiềm chế, phải kiềm chế, lúc nóng giận đừng có nói lung tung, phụ nữ thật khó hầu hạ...”

 

Ngồi trên xe taxi, tôi vẫn đang cười nhạo, dù tôi có khó phục vụ đến đâu cũng không thể so sánh với Vương Mỹ, phải không? Anh ta không kén chọn, anh ta có thể phục vụ tất cả mọi người từ một cô gái ở độ tuổi đôi mươi như Lưu Nhu cho đến một bà già ngoài năm mươi như Vương Mỹ. Thu nhập của anh ta cao như vậy, thật sự rất đáng để chờ đợi, hai khoản đầu tư vào Công ty của anh ta có lẽ cũng dựa vào việc đứng đường mà kiếm được. Từ suy luận đó, tôi chắc chắn đã lãi to, dù sao tôi đã ngủ với anh ta hơn một năm chỉ với nửa xe thịt bò và cá ngừ. So với Vương Mỹ, chi tiêu của tôi thực sự hiệu quả.

 

Vào ngày tôi đi công tác trở về, Sở Thiên đón tôi ở sân bay, chiếc ô tô nhỏ của anh ta tình cờ đậu bên khu đô thị triệu đô của chồng Lý Mạc Sầu, giống như một cục phân nhỏ trong một đế chế sang trọng.

 

Sau khi nhìn thấy Vương Mân, sắc mặt của Sở Thiên dần trở nên đen như đ.í.t nồi, chồng của Lý Mạc Sầu đón chị ấy một cách niềm nở và ân cần, chu đáo đưa chị ấy lên xe, cảm giác đó khiến tôi lập tức có ham muốn mua xe mới, ít nhất cũng phải mua loại có dây an toàn không bị kẹt kẻo chẳng khác nào bắt anh ta thắt dây an toàn cho tôi.

 

Nhưng trong tương lai, anh ta sẽ không cần thắt dây an toàn cho tôi nữa.

 

Sở Thiên rõ ràng tức giận đến cả đường đi cũng không nói, nhưng tốc độ của anh ta vẫn rất ổn định, cho nên chúng tôi cũng không có tình tiết nam chính bạo lực hù dọa nữ chính như trong phim. Nếu anh ta thực sự làm như vậy, tôi sẽ không nhất thiết phải hét lên mất kiểm soát, cả hai chúng tôi đã đi đến sân chơi, tôi không phải là người sợ hãi đến mức chân mềm nhũn trước chiếc máy nhảy con lắc lớn.

 

Sau khi về đến nhà, tôi mặc kệ Sở Thiên, vứt hành lý đi tắm, hơn một tháng nay tôi đã quá mệt mỏi, giờ chỉ muốn ngủ ba ngày ba đêm.

 

Lúc tôi đang quấn khăn tắm lau khô tóc, Sở Thiên đột nhiên xông vào hôn tôi, tôi không kịp đẩy anh ta ra, chưa kịp thở đã bị anh ta ôm nửa người trên sô pha như bị cầm tù, lúc này tôi mới thở phào một cái, đá anh ta ra.

 

Tôi quấn lại chiếc khăn tắm, liếc nhìn Sở Thiên bị tôi đá thành con tôm còng lưng: “Cậu đến chỗ khác tìm người chơi trò chơi thú vị này đi. Ở đây tôi không cởi mở như vậy.”

 

Sở Thiên có chút khó chịu: “Tại sao chị không nói với tôi rằng chị đi công tác với Vương Mân? Chị bắt đầu liên lạc lại với hắn từ khi nào vậy?!"

 

Tôi liếc nhìn đôi lông mày đang đỏ bừng: “Chuyện của cậu tôi không hỏi, cậu cũng không hỏi tôi, chúng ta đã thỏa thuận từ đầu.”

 

Sở Thiên bị tôi bóp cổ hồi lâu, cuối cùng bực bội trừng mắt nhìn tôi: “Chị làm hòa với anh ta rồi hả?", rồi cười khẩy: “Tôi nói mà, hèn gì trước khi đi công tác không cho tôi chạm vào. Bây giờ trở về, còn muốn thủ thân như ngọc cho hắn? " Sở Thiên liếc tôi một cái: “Không phải hơi muộn sao?"

 

Anh ta vừa tiến lên hai bước, tôi đã đập đĩa trái cây trên bàn cà phê trước mặt, lấy mảnh vỡ làm vũ khí: “Sở Thiên, chúng ta chơi trò chơi người lớn cũng không sao, nhưng luật chơi chúng ta đã thống nhất từ trước, nếu cậu bắt đầu âm mưu đảo quốc,” tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi sẽ coi cậu như lão Trương.”

 

Sở Thiên bị ánh mắt của tôi nhìn chằm chằm, nhưng lửa giận trong mắt anh ta không hề tiêu tan.

 

Tôi ném mảnh sứ vỡ đi và lạnh lùng nói: "Giữa chúng ta không có vướng mắc về kinh tế, cậu lại càng khó gặp rắc rối với một người như tôi khi sự nghiệp đang lên, tôi cũng không muốn vì một chuyện vặt vãnh mà quay lưng lại với cậu, vậy nên cậu chuyển ra ngoài càng sớm càng tốt, cả hai chúng ta giải quyết tại đây.”

 

Sở Thiên giận dữ cười đáp lại: “Giải quyết? Tôi phá vỡ chuyện tốt giữa chị và Vương Mân, chị đuổi tôi đi vào nửa đêm, phải không?"

 

Tôi quay sang nhìn anh ta: “Tôi và Vương Mân đã xảy ra chuyện gì? "

 

Sở Thiên nghẹn ngào, tức giận: “Chị không nói với tôi là chị ta đi công tác với hắn! Tôi hỏi chị một câu, chị phản ứng rất tệ, còn nói hai người không có gì sao?! "

 

"Cậu đã hỏi tôi những gì?"

 

Sở Thiên lắp bắp: “Tôi... chị đã liên lạc với Vương Mân lâu rồi phải không?! "

 

"Đúng, có chuyện gì không? "

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/soi-nho/phan-4.html.]

 

Sở Thiên vô cùng tức giận: Chị...”

 

"Sở Thiên, cậu nên hiểu rằng chúng ta không phải là một đôi. Tôi không quan tâm cậu muốn ai, cậu cũng không quan tâm tôi có tìm Vương Mân hay không. Chúng ta chỉ là bạn giường, nếu hợp nhau, chúng ta sẽ sống cùng nhau. Không hợp nhau thì chia tay, nhà là của tôi, tôi không cho cậu thuê nữa, dọn đồ ra đi.”

 

Nói xong, tôi đi thẳng vào phòng để sấy tóc, sau khi tắt máy sấy, bên ngoài rất yên tĩnh, nghĩ Sở Thiên đi rồi, tôi ra ngoài thu dọn những mảnh sứ vỡ trên sàn, nhưng Sở Thiên vẫn còn ngồi ôm Mi Mi trên ghế sô pha, anh ta trông vẫn còn tức giận khi thấy tôi đi ra.

 

Tôi đi tới nhìn mặt đất sạch sẽ, nhìn Sở Thiên chỉ vào cửa: “Đi đi chứ!”

 

"Tôi không đi!" Sở Thiên ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt nhìn tôi: “Tôi không đi! Chị có thể làm gì tôi?!”

 

Tôi bực bội: "Đã trở mặt với tôi rồi cậu còn không đi? Còn muốn làm gì nữa?"

 

"Trở mặt cãi nhau, cãi nhau xong thì làm lành, chị nói xem tôi muốn làm gì?" Sở Thiên thẳng thắn trừng mắt nhìn tôi: "Vừa rồi tôi gọi điện thoại hỏi Quản lý Lý của chị, chị và Vương Mân căn bản là..."

 

Tôi đột nhiên tức giận: "Cậu gọi điện cho Quản lý của tôi hả?! Cậu có xin phép tôi không? Ai cho cậu gọi điện cho chị ấy! Đ--iên rồi sao! Cút khỏi đây!”

 

Sở Thiên ôm Mi Mi và đi vòng quanh bàn cà phê để tránh tôi: “Này, này, đừng làm thế! Chị đừng có bạo lực! Dì Lý quan tâm đến Công ty của tôi! Tôi có số điện thoại của dì ấy. Là số điện thoại Công ty, tôi, tôi chỉ hỏi vài câu thôi…”

 

Tôi thô bạo đẩy anh ta và Mi Mi ra khỏi cửa, tức giận đi xung quanh, trong lúc Sở Thiên vẫn ở ngoài cửa đập cửa đùng đùng: “Đưa cho tôi chiếc giày còn lại! chuyện này không thể trách tôi, ai kêu chị không giải thích rõ ràng,...  Tôi sai khi đi hỏi Quản lý Lý của chị chuyện kia, được chưa? chị gái à? Mễ Hoa à? Cô Mễ à? Mễ Mễ à? Hoa Hoa à? Chị nghe tôi nói không? Tôi đã sai, được chưa? Chị thực sự sẽ không mở cửa cho tôi, phải không? Vậy thì tôi sẽ ngồi ở cửa qua đêm, sáng mai khi chị đi ra, chị sẽ thấy tôi đông cứng thành que kem, chị phải chở tôi đến nhà tang lễ để hỏa táng, chị có biết đường đi không? Điều hướng có thể không dễ dàng..."

 

Tức giận, tôi vớ lấy một cái gối và ném nó ra cửa. Đang mùa hè mà bị đóng băng thành que kem sao. Truyện cổ tích của Andersen hay gì.

 

Tôi mặc kệ Sở Thiên ồn ào, cầm lấy điện thoại quay số của Lý Mạc Sầu, do dự không dám gọi để giải thích, nữ quỷ này khó chịu nhất là chuyện đời sống riêng tư của nhân viên ảnh hưởng đến công việc, nếu Sở Thiên khiến tôi bị đuổi khỏi dự án, tôi nhất định sẽ treo anh ta trên ban công và phơi thành cá khô cho Mi Mi ăn!

 

Đang do dự thì đột nhiên một tin nhắn WeChat của Lý Mạc Sầu hiện lên, tôi vội bấm vào xem, sau đó nhìn chuỗi biểu tượng cảm xúc buồn cười kia không nói nên lời.

 

Chị ấy nói sự đáng yêu của con sói nhỏ ghen tuông, kế sách dỗ dành tiểu c--hó sữa ghen tuông và kỹ năng điều khiển chồng của nữ sát thủ si tình. Hình tượng nữ quỷ cao lạnh lùng của Lý Mạc Sầu đã sụp đổ ...

 

Tôi xử lý xong chuyện với Lý Mạc Sầu, định ném một chiếc giày của Sở Thiên ra cửa thì phát hiện anh ta đã biến mất.

 

Anh ta có một số bạn bè sống cách đây không xa, chắc là chạy đến để gây rắc rối cho người ta rồi.

 

Tôi không thấy buồn ngủ sau khi bị Sở Thiên làm loạn, vào bếp hâm nóng một cốc sữa cho mình. Sau một ngày bay, tôi không ăn một miếng nào, vừa về nhà đã cãi nhau, đến bây giờ mới thấy đói.

 

Đang uống sữa và xem thông tin dự án, tôi nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa sổ, vừa bước tới định kéo rèm cửa thì bị Sở Thiên như tắc kè trèo lên dọa suýt c--hết. Đây là tầng ba, vẫn có khả năng nguy hiểm lớn.

 

Sở Thiên tội nghiệp liếc nhìn tôi, nhìn anh ta giẫm lên điều hòa, tôi lập tức mở cửa sổ kéo anh ta lên: “Cậu tìm c--hết sao?! Cậu có biết rằng vật rơi từ trên cao xuống và làm c--hết người phải chịu trách nhiệm hình sự không?”

 

Sở Thiên ậm ừ với tôi khi anh ta trèo vào cửa sổ: “Nếu tôi bị ngã, tôi sẽ nói với cảnh sát rằng tôi là người giúp việc được chị thuê, nếu tôi bị tàn tật, chị sẽ chăm sóc cho tôi.”

 

Thấy tôi khó chịu, anh ta lập tức thay đổi sắc mặt, cười xin lỗi nói: "Tôi đã giành được chức vô địch môn leo núi, mười tầng không thành vấn đề!! Chiều cao không đáng ngại!"

 

Vừa dứt lời chiếc giày leo núi duy nhất của Sở Thiên giẫm phải vỏ chuối anh ta ném trên ban công, cả người đổ thẳng về phía tôi.

 

Tôi tức giận căng thẳng thần kinh chuẩn bị nghênh đón đau đớn, nhưng khi giá phơi quần áo và chậu hoa trên ban công đập vào người, tôi mới có chút bối rối phản ứng lại, cú ngã này có gì không đúng lắm.

 

Phía sau tôi là giá phơi quần áo, cho nên lúc Sở Thiên ngã về phía trước, tôi biết rằng mình đã định đập cái giá này xuống, cho nên lúc tôi ấn n.g.ự.c Sở Thiên chống người định đứng lên cũng không kịp phản ứng anh ta làm thế mà đè cả người lên thân tôi.

 

Bên cạnh giá treo là một giàn hoa, vừa trồng thủy canh vừa trồng đất, Sở Thiên lấm lem bùn đất rên rỉ: "Chị có thể dậy trước được không? Chỗ này làm cũng được nhưng bây giờ không phù hợp. Nếu tiếp tục thế này tôi không nhịn được nữa..."

 

Tôi tức giận tát anh ta một cái, Sở Thiên rên rỉ: “Chị thực sự thích bạo lực đấy à? Tôi ngã đến chấn động rồi mà chị còn đánh tôi!”

 

Mi Mi nghe thấy động tĩnh liền từ trong cũi chạy tới, kích động giẫm lên n.g.ự.c Sở Thiên nhảy cẫng lên, cho rằng Sở Thiên đang đùa giỡn với mình nên rất phối hợp với anh ta.

 

Mi Mi l.i.ế.m liếm mặt Sở Thiên rồi phát hiện ra không phải thức ăn nên phun ra. Sở Thiên tức giận che mặt bằng một tay và nhấc gáy Mi Mi bằng tay kia. Mi Mi nhận ra không ổn, lập tức đưa chân nhỏ về phía trước liều mạng l.i.ế.m cằm Sở Thiên, sau đó không chịu nổi lại phun ra.

 

Nhìn Sở Thiên lúng túng như gà mắc tóc, tôi không nhịn được cười phá lên, Sở Thiên lườm tôi: “Sao chị lại cười? Hai người đang bắt nạt tôi đấy!"

 

Tôi khịt mũi với anh ta, ném Sở Thiên đang bê bết bùn đất vào phòng tắm, tôi cũng ném Mi Mi vào để tắm chung với anh ta. Sau đó tôi trên ghế sô pha nhấm nháp chiếc bánh sandwich khổng lồ.

 

Sở Thiên quấn một chiếc khăn tắm và che đầu, lân la đến và đổ lên người tôi với một giọng nói nửa mê nửa tỉnh: “Tôi chóng mặt, tôi bị ngã ngửa ra sau. Ôi cái cái đầu của tôi!”

 

Một tay tôi cầm bánh sandwich đẩy anh ta: “Bớt giả vờ đi.”

 

Sở Thiên nuốt nước miếng nhìn bánh sandwich rồi giận dữ nhìn tôi: “Tại sao chị không nói với tôi rằng chị sẽ hợp tác với Vương Mân trong dự án này?"

 

Tôi ngước mắt lên, Sở Thiên như hổ giấy nhìn tôi chằm chằm: "Tại sao tôi không thể hỏi?! Tôi chỉ muốn hỏi thôi! Không giải thích rõ ràng thì đừng hòng đi ngủ! Đáng lẽ chị phải nói cho tôi biết!"

 

Tiếng chuông điện thoại của Sở Thiên khiến chúng tôi đồng thời quay đầu lại, tôi nhìn tên Lưu Nhu, cong môi liếc Sở Thiên: “Tôi không hỏi anh, anh cũng không được hỏi, đúng không?"

 

Sở Thiên tức giận cúp điện thoại, trừng mắt nhìn tôi: "Chị hỏi tôi cái gì?!”

 

Tôi buồn cười liếc nhìn anh ta cúp điện thoại, Sở Thiên nhận ra: "Chị nghi ngờ tôi lừa dối? Với Lưu Nhu? Ha…" Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt vừa buồn cười vừa tức giận: "Tôi với Lưu Nhu?! Cô ta ... Cô ta là em gái tôi!"

 

Tôi cũng buồn cười nhìn anh ta: “Anh có bao nhiêu chị em gái tốt? Có bảy, tám chị em gái tốt sao?"

Loading...