Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sói nhỏ - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:36:43
Lượt xem: 839

1.

 

Đám bạn của Vương Mân không kìm được, phá lên cười, cô bạn kia nhìn Vương Mân có vẻ áy náy rồi chạy ra ngoài khóc nức nở.

 

Vương Mân cau mày, đặt chiếc nhẫn kim cương màu xanh xuống rồi chạy theo.

 

Người cầu hôn đã chạy đi, trong phòng còn lại tiếng la ó có chút khó xử: “Không sao đâu Mễ Hoa, đừng hiểu lầm.”

 

Tôi xoay một chai rượu: “Tôi không hiểu lầm.” Ném hoa và nhẫn kim cương vào thùng rác tôi nói: “Chúng ta từ nay về sau vẫn là đồng nghiệp, bạn bè, hãy thường xuyên gặp nhau."

 

Nói xong, tôi ra đến cửa thì cũng vừa lúc Vương Mân đi vào, sắc mặt không tốt lắm: “Em đi đâu?"

 

Tôi cười: "Không phải việc của anh?"

 

Vương Mân kéo tôi lại thì thầm: “Em có thể hiểu chuyện hơn không? Lúc này sao lại giận dỗi?"

 

“Ai giận anh?” Tôi thoát khỏi tay Vương Mân lùi lại một bước, cười với anh ta: “Anh vẫn cầu hôn chứ?”

 

Sắc mặt Vương Mân trầm xuống: "Không phải anh tặng em nhẫn kim cương và hoa rồi sao?"

 

"Nhưng anh vẫn chưa hỏi tôi."

 

Vương Mân đi đến ghế sofa ngồi xuống: “Anh không có tâm trạng trong khi em làm ầm lên như vậy,” Vừa nói anh ta vừa liếc thấy những bông hoa trong thùng rác: “Ý em là gì?”

 

Tôi nhướng mày: “Sao anh không hỏi?"

 

Vương Mân đứng dậy: "Mễ Hoa, anh với Lưu Nhu không có quan hệ gì hết. Nếu biết em là người hay gây chuyện như vậy, hồi đó anh đã không theo đuổi em rồi.”

 

"Hồi đó anh còn trẻ, mù quáng và nhìn nhầm người là chuyện bình thường, cho nên chỉ cần đợi tới tốt nghiệp chia tay tôi là được.” Tôi mỉm cười: “Vương Mân, hôm nay chúng ta vừa mới tốt nghiệp nè.”

 

Tôi quay người định rời đi, Vương Mân lại đi tới ngăn tôi lại, có chút bực bội nói: “Em biết cha của Lưu Nhu là Phó tổng của Phong Thành mà còn làm ầm ĩ lên như vậy?! Cục quản lý tài sản bên đó chỉ tuyển hai người, nếu không phải anh tìm cách ở chỗ cha Lưu Nhu thì em không thể xin vào được.”

 

Tôi buồn cười nhìn anh ta: "Nhớ không nhầm thì tôi không ép anh phải bán thân tìm việc cho tôi phải không?"

 

"Mễ Hoa!”

 

Tôi hất tay anh ta ra: “Vương Mân, anh biết những gì Lưu Nhu đã làm, vậy mà anh còn dẫn cô ta đến xem cảnh cầu hôn, có phải là anh đ--iên rồi không? "

 

"Cô ấy tự mình tới.”

 

Tôi buồn cười nhìn anh ta: "À, ra là anh miễn cưỡng đồng ý cho cô ta tới. Anh còn muốn chúng ta giảng hòa sao? Không phải anh đuổi theo cô ta để xin lỗi sao? Quay lại nhanh như vậy là không có thành ý xin lỗi côta đấy? Chà, tôi đã nghĩ là anh phải mất ít nhất hai hoặc ba tiếng đồng hồ để dỗ dành cô ta cơ, như vậy mới chứng tỏ anh là người có EQ.”

 

Vương Mân nhìn tôi: “Em đã khiến cô ấy mất mặt trước mọi người, em nghĩ anh nên làm gì? Vì sự cố ý của em mà chống lại cô ấy? Mễ Hoa, em trở nên ngây thơ như vậy từ khi nào? Em không biết điều quan trọng nhất trong lý lịch xin việc của chúng ta là nền tảng học vấn, năng lực, rồi mới đến giới tính sao?”

 

“Vương Mân, sơ yếu lý lịch của anh chỉ dành riêng cho Phong Thành đúng không?” Tôi cười nói: “Tôi thì không có nhắm vào một chỗ như vậy, tôi còn gửi cho các công ty khác.”

 

"Phong Thành là Công ty hàng đầu trong ngành, em không biết Phong Thành khác với các công ty khác như thế nào đâu" Vương Mân sốt ruột: “Nếu không phải vì sự bất an của em, anh đã không cầu hôn lúc này, mối quan hệ vợ chồng này sẽ ảnh hưởng đến chúng ta sau khi gia nhập công ty .”

 

"Ồ, anh trai à, sau khi cầu hôn anh vẫn không muốn chúng ta có quan hệ vợ chồng, nghĩa là anh làm cho có thôi chứ không có ý định kết hôn với tôi phải không?”

 

Vương Mân cau mày: "Em biết là vẫn còn một số vấn đề chỗ mẹ anh mà.”

 

"Được rồi, được rồi, từ nay trở đi hai mẹ con anh cứ yên tâm, đừng lo lắng, tôi - Mễ Hoa, là một người dứt khoát, tôi sẽ không bao giờ quay đầu lại sau khi chia tay. Hôm nay chúng ta đường ai nấy đi và sau này sẽ không liên quan gì đến nhau, được chứ? "

 

Vương Mân nhìn tôi: “Mễ Hoa, nghĩ kỹ đi...”

 

Tôi ngắt lời anh ta: “Tôi mới xoay một chai rượu, anh cũng đến xoay một chai đi? Nghi lễ vẫn rất quan trọng.”

 

Vương Mân nhìn tôi: "Mễ Hoa, trong mối quan hệ này anh mới là người cho đi  nhiều hơn, suy nghĩ kỹ thì rồi thì em có thể chia tay, đừng nghĩ giở trờ đuổi bắt với anh, anh không bao giờ chơi mấy trò này đâu.”

 

"Thật tốt quá, cảm ơn anh.” Tôi nhìn thẳng vào Vương Mân: “Tôi rất tỉnh táo và nghiêm túc nói với anh, Vương Mân, tôi muốn chia tay với anh, từ nay về sau anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

 

Khóe miệng Vương Mân hiện lên một nụ cười có chút châm chọc: "Mễ Hoa, giới đầu tư không dành cho một người bình thường như em. Nếu không phải anh đưa em vào vòng tròn này, em đã...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/soi-nho/phan-1.html.]

"Anh đang nói cái gì?" Tôi nhìn hắn: “Chia tay đi, dứt khoát một lần cho rõ ràng, tránh sau này còn mù mờ.”

 

"Anh cho em ba tháng suy nghĩ, nếu hối hận, thì đến tìm anh xin lỗi. Sau đó...”

 

“Quỷ tha ma bắt ba tháng của tên k--hốn nhà anh đi!” Tôi vừa chửi rủa vừa đá vào thùng rác bên cạnh, quay người bước ra ngoài.

 

Đang là giờ ăn cơm, quán ăn ven đường khá đông người, mọi mọi quay sang nhìn chằm chằm vào tôi nên tôi đành ngoan ngoãn nhặt rác cho vào lại trong thùng, trong lúc đang làm tôi lại vô tình nôn ra khắp nơi.

 

Không phải vì chai rượu tôi xoay vừa rồi, tôi có tửu lượng tốt, uống hai chai rượu trắng với ông nội trong dịp Tết không phải là vấn đề lớn, tôi nôn ra là do tức giận.

 

Bốn năm quan hệ, cứ như vậy mà đứt.

 

Tôi nôn thốc nôn tháo xong đứng thẳng dậy giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, không thể quậy phá ở con phố này, tôi lang thang đến quán cà phê giải tỏa căng thẳng ở cổng Tây của trường và đập nát hàng trăm cái chai. Sau khi giải tỏa, tôi đến quán cà phê Internet bên cạnh, trong một căn phòng nhỏ riêng tư, trên tay là khoai tây chiên coca, pizza và đùi gà rán, xem Blue Life and Death.

 

Tôi khóc và mắng cả đêm, chẳng qua là vì cốt truyện quá dễ khóc chứ bản thân tôi nào có muốn khóc.

 

Bố mẹ tôi đều thuộc tầng lớp lao động, nhưng từ nhỏ tôi chưa bao giờ thiếu ăn thiếu uống nên tôi không hề cảm thấy mình thua kém người khác, nhưng nếu phải so sánh về điều kiện vật chất thì đương nhiên tôi kém xa những phú nhị đại như Vương Mân và Lưu Nhu.

 

Lần đầu tiên tôi biết Lưu Nhu và Vương Mân có quan hệ không bình thường là vì bạn cùng phòng của tôi đã lén lút chụp ảnh của bọn họ gửi cho tôi, họ ngang nhiên ôm nhau bên dòng sông nhỏ trong trường.

 

Sau đó, Vương Mân giải thích rằng Lưu Nhu say rượu và tấn công anh ta một cách thô bạo, vì vậy anh ta không còn cách nào khác ngoài việc đưa Lưu Nhu trở lại ký túc xá.

 

Trong vòng chưa đầy hai tháng, tôi đã tận mắt nhìn thấy Lưu Nhu ôm cánh tay của anh ta. Trong lúc cãi vã đó, tôi đã ném sợi dây chuyền vào mặt Vương Mân, tôi và anh ta đã chiến tranh lạnh rất lâu.

 

Sau khi làm lành, Vương Mân bắt đầu giữ khoảng cách với Lưu Nhu, nhưng từ đó trong trường bắt đầu có lời đồn đại rằng tôi đang làm một công việc đặc biệt, nắm tay, hôn lưỡi, lên giường và những hành vi động chạm khác đều có bảng giá rõ ràng, tùy theo theo thời gian và bộ phận cơ thể, tất cả được đều được thiết kế bằng  hình ảnh đẹp mât để mọi người trải nghiệm.

 

Tôi đánh nhau với Lưu Nhu và bị Vương Mân kéo đi, anh ta nói rằng sẽ bị đuổi học nếu làm ầm lên như vậy. Vương Mân luôn bình tĩnh hơn tôi khi mọi chuyện xảy ra, nhưng tôi không nghĩ anh ta đã giải quyết được vấn đề.

 

Lưu Nhu cùng với đám chị em tốt của cô ta thường xuyên đi theo và léo nhéo những lời tục tĩu với tôi, lôi kéo một số nam sinh có chỉ số EQ cực âm chế nhạo tôi. Ngay khi tôi quay mặt đi, họ sẽ che miệng và chạy đi với nụ cười châm chọc.

 

Cuối cùng, cả trường lan truyền tin đồn rằng tôi có thể thực sự đang làm công việc đó, cố vấn tâm lý lớp chúng tôi đã tâm sự chân tình với tôi và ní với tôi về chuyện một cô gái trinh tiết, trong sạch, tự ái và biết xấu hổ.

 

Vương Mân biết tất cả những điều này, nhưng anh ta nghĩ rằng tôi nên bỏ qua nó.

 

Tôi đã bị mắc kẹt trong những tin đồn này một thời gian dài, sau đó mới buông bỏ được. Từ đó trở đi, tôi không quan tâm lắm đến những tin đồn hẹn hò của Vương Mân và Lưu Nhu trong trường.

 

Vương Mân nói rằng anh ta là người đã cho đi nhiều hơn trong mối quan hệ giữa hai chúng tôi, anh ta đang khoe khoang về các nguồn lực xã hội và nền tảng gia đình. Đây cũng là sự thật, nếu như anh ta thật sự gả cho tôi thì anh ta lỗ to rồi.

 

Mẹ của Vương Mân là một bà chủ nổi tiếng trong giới đầu tư, một món đồ trang sức ngẫu nhiên của bà ta đã giá trị hơn cả ngôi nhà của chúng ta, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, mẹ của Vương Mân vẫn chưa phải là bà chủ thực sự trong giới đầu tư, bà ta nghiền nát tôi như thế nào thì cha của Lưu Nhu, một nhà tư bản thực sự cũng có thề nghiền nát bà ta như thế ấy.

 

Vì vậy, kể từ khi mẹ của Vương Mân biết rằng Lưu Nhu thích con trai mình, bà ta bắt đầu học theo những bà mẹ chồng giàu có trong phim truyền hình Hàn Quốc cách xua đuổi những kẻ xấu xa xung quanh con trai mình, cố gắng hạ tôi càng sớm càng tốt.

 

Tôi đã gặp mẹ Vương Mân hai lần, bà ta hắt trà và cà phê vào mặt tôi khi tôi không đồng ý cách xa Vương Mân, tôi luôn thấy tiếc là tại sao bà ta không học cách ném những đồng tiền mềm mại vào mặt tôi.

 

Khi biết chuyện, Vương Mân chỉ nói rằng sẽ nói chuyện với mẹ, sau đó không nhắn tin gì thêm.

 

Tôi đã nói với Vương Mân rằng nếu mẹ anh ta thích Songkran (lễ hội té nước) nhiều như vậy, tôi sẽ gửi lời chúc phúc chân thành nhất, tôi và bà ta phải có một người phải vào bệnh viện vì não bị tạt nước, sau đó mẹ của Vương Mân không liên lạc với tôi lần nào nữa.

 

Nghĩ đến chuyện tình yêu lam sắc sinh tử luyến của mình, tôi khóc và ngủ thiếp đi trong tiếng ợ của vị khoai tây chiên coca, cảm thấy thật thú vị khi nói về mối tình đầu của mình như thế này, trải nghiệm cuộc sống này cũng tạm ổn.

 

Sáng hôm sau, ngay khi tôi khi rời khỏi quán cà phê Internet, tôi tình cờ chạm mặt Vương Mân, anh ta đang mua bữa sáng bên cạnh. Anh ta cười nửa miệng nhìn đôi mắt sưng húp của tôi, tôi rất muốn trợn mắt lên nhưng mí mắt không cho phép.

 

So với chuyện lan truyền tin đồn của Lưu Nhu lần trước, mức độ xấu hổ này đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ, tôi chào Vương Mân theo nghi lễ cổ xưa, thản nhiên xoa cái cổ bị đau nhứt trở về trường học.

 

Tất cả bạn cùng phòng của tôi đã về nhà, sau khi tôi đưa chăn bông cho dì quản lý ký túc xá, tôi nhận được một cuộc gọi từ Tập đoàn Phong Thành, khéo léo từ chối hồ sơ xin việc của tôi.

 

Tôi ngồi trong ký túc xá dưới lầu, mở máy tính lên trang web chính thức của công ty Sơ Ngạn, trừ Phong Thành ra thì công ty này có chế độ đãi ngộ tốt nhất.

 

Sơ Ngạn không tuyển dụng sinh viên mới tốt nghiệp, nhưng tôi đã kiểm tra một số dự án công của nó, chúng không thua kém gì Phong Thành. Sơ Ngạn quản lý phẳng hơn bằng những nhóm nhỏ với những nhân viên thạo việc, vì vậy họ cần những nhân viên có kinh nghiệm chứ không phải sinh viên mới ra trường.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tuy nhiên công ty này hàng năm đều tuyển thực tập sinh vào mùa hè, đăng tuyển ghi thời gian làm việc từ hai đến ba tháng, chỉ yêu cầu sinh viên năm hai trở lên. Điều này có nghĩa là Sơ Ngạn có vài dự án thiếu nhân viên chạy việc lặt vặt và muốn tìm một số lao động giá rẻ có thể mua cà phê và đánh máy tài liệu.

 

Tôi mới nộp sơ yếu lý lịch chưa đầy năm phút thì nhận được cuộc gọi từ phòng nhân sự của Sơ Ngạn. Tôi đã đi thực tập vào năm ngoái, và nếu tôi sẵn sàng làm lại với mức lương 200 tệ một ngày, họ sẽ tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Thương lượng xong, tôi đi mua một hộp kem dưỡng mắt, bôi lên rồi đi thẳng đến công ty Sơ Ngạn.

Loading...