Chạm để tắt
Chạm để tắt

Quay đầu là bình minh - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-28 17:41:42
Lượt xem: 1,174

Quý Tranh cầm lên, ngơ ngác nhìn tờ giấy dán trên đó. Tôi có thể đọc chính xác những chữ trên đó là gì kể cả khi nhắm mắt.

 

"Viên nhai Daxi Aluminium Magnesium Carbonate, mỗi lần 1-2 viên, ngày 3 lần, uống sau bữa ăn 1-2 tiếng hoặc trước khi đi ngủ."

 

Đó là những gì tôi đã viết.

 

Tôi đã yêu hết mình một cách ngây thơ và ng-ốc nghếch, nghĩ rằng có thể lấy trái tim để đổi trái tim.

 

Cuối cùng, tôi nhận ra rằng tình yêu mà tôi trao đi chỉ là thứ rác rưởi trong mắt người khác. Tôi có thể bị đá bay bất cứ lúc nào.

 

Quý Tranh vẫn ngồi xổm, bất động nhìn chằm chằm hộp thuốc. Sau một khoảng thời gian không xác định, hắn từ từ vùi đầu vào đầu gối và im lặng.

 

Đêm đó hắn không uống thuốc mà hút thuốc một mình trong phòng khách.

 

Ngồi trong im lặng cả đêm.

 

5

 

Khi đến công ty Quý Tranh kiểm tra sổ sách phân chia tài sản, tôi tình cờ gặp Lâm Nghiên Khả.

 

Tôi vờ như không thấy, cố bước qua cô ta.

 

Tôi chưa bao giờ thích đổ lỗi cho phụ nữ về chuyện bị lừa dối trong tình yêu. Nếu Quý Tranh có thể kiểm soát bản thân, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện đó.

 

Nhưng Lâm Nghiên Khả đã bước tới và ngăn tôi lại:

"Giang Dao, tôi muốn nói chuyện với chị."

 

Tôi nhìn qua cô ta.

 

Chắc chắn, cô ta là một sinh viên mới ra trường, với khuôn mặt trẻ trung và sự khiêu khích không thể che giấu. Cứ như thể cô ta đã đảm nhận vị trí bà Quý rồi vậy.

 

"Tôi không nghĩ chúng ta có gì để nói."

 

Tôi và cô ta sẽ không có bất kỳ tiếp xúc nào trong tương lai.

 

Nhưng Lâm Nghiên Khả không nghĩ vậy, cô ta tiến lên một bước.

 

"Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện. Tôi muốn nói với chị về Quý Tranh. Chị có thể dành cho tôi nửa tiếng không?"

 

Tôi suy nghĩ một chút và đồng ý.

 

Lý do chính là tôi không muốn lúc nào cũng bị cô ta quấy rầy, hôm nay không gặp với cô ta thì ngày mai có thể cô ta sẽ lại quấy rầy tôi.

 

Chà, tôi cũng muốn nghe xem cô ta nói gì.

 

……

 

Trong quán cà phê ở tầng dưới của công ty, Lâm Nghiên Khả gọi một tách cà phê Blue Mountain, rồi cười nói:

 

***(Cà phê Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới.)***

 

"Cà phê ở đây rất thơm, nghe nói hạt cà phê là do ông chủ mang về, dùng tay nghiền rất cẩn thận, Quý Tranh thích nhất là cà phê ở đây."

 

Tôi mím môi.

 

Những cô gái mới bước chân vào xã hội, trên người vẫn còn bộ dáng trẻ con, luôn cảm thấy mình có thể chơi đùa với cảm xúc của người khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/quay-dau-la-binh-minh/7.html.]

 

Tôi sốt ruột nói: "Cô rốt cuộc muốn nói gì?"

 

Lâm Nghiên Khả nhấp một ngụm cà phê.

 

“Quý Tranh không thích chị, chính anh ấy nói với tôi.”

 

"Tôi sẽ rất cảm kích nếu chị có thể sáng suốt ly hôn với anh ấy, còn không thì hai người cũng đã ly thân, sau này chị đừng liên lạc với anh ấy nữa."

 

Tôi hiểu rồi.

 

Tôi đoán rằng vì Quý Tranh đã gọi tên tôi và đuổi cô ta đi vào đêm qua, cô ta cảm thấy xấu hổ và hốt hoảng, chính vì vậy, hôm nay, cô ta vội vàng đến gặp tôi để tuyên bố chủ quyền.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Tôi cụp mi:

 

"Đầu tiên, ly hôn hay không là chuyện của hai chúng tôi. Cô là người ngoài cuộc, không có quyền phát biểu. Hôm nay nếu tôi không muốn ly hôn, cô có thể làm gì?"

 

"Thứ hai, tôi và Quý Tranh là vợ chồng hợp pháp, cô lấy tư cách gì nói chuyện với tôi? Tư cách kẻ thứ ba xen vào hôn nhân của người khác sao?"

 

"Cô có tin rằng nếu tôi gửi bằng chứng rằng cô đã phá hoại gia đình tôi, cô sẽ phải thu dọn đồ đạc và rời đi ngay lập tức không? Cô nghĩ giữa công ty mà Quý Tranh đã cố gắng xây dựng trong nhiều năm và cô, anh ta sẽ chọn cái nào?!”

 

Sau khi nói xong, tôi ngẩng đầu lên và nhìn Lâm Nghiên Khả:

 

"Tôi không muốn tranh luận với cô, chẳng ra làm sao cả.”

 

"Nhưng nếu cô lại dám tới trước mặt tôi, tôi sẽ không dễ nói chuyện như bây giờ đâu."

 

Khuôn mặt của Lâm Nghiên Khả tái nhợt, cô ta nghiến răng nghiên lợi, nhưng không dám nói lời nào.

 

Tôi đứng dậy, khẽ giễu:

 

“À, mà ở nhà anh ta chỉ uống cà phê hòa tan thôi.

 

"Cô chưa bao giờ uống cà phê xay bằng tay thực sự, phải không?"

 

Sau đó tôi xách túi ra về.

 

Sau khi lên lầu, Quý Tranh vội vã đến văn phòng tài chính.

 

Vẻ mặt hắn có chút phức tạp, như muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

 

Cuối cùng hắn thốt lên:

 

"Ăn cơm chưa? Lát nữa cùng nhau đi ăn được không?"

 

Tôi nhìn vẻ mặt thận trọng của hắn với chút ngạc nhiên.

 

Quý Tranh mím môi, quay đầu sang một bên.

 

Quý Tranh, người luôn thành thật với bản thân mình làm sao vậy? Không phải tối hôm qua uống quá nhiều quá chưa tỉnh sao?

 

Hình như hắn đang cố thể hiện tình cảm với tôi thì phải?

 

Quý Tranh thì thầm: "Anh đã nghĩ về điều đó, trước đây anh đã làm sai, anh sẽ không liên lạc với Lâm Nghiên Khả nữa.”

 

 

Loading...