Chạm để tắt
Chạm để tắt

Quay đầu là bình minh - 6

Cập nhật lúc: 2024-07-28 17:41:31
Lượt xem: 1,127

Lúc đó tài chính của công ty hắn cạn kiệt, nhất thời không tìm được người đáng tin cậy để tiếp quản nên hắn để tôi đến công ty của hắn.

 

Sau đó, khi tìm được người phù hợp và hắn lại yêu cầu tôi từ chức.

 

Vì vậy, những năm này, tôi chuyên tâm làm một bà nội trợ.

 

Đôi khi, trong cuộc sống hàng ngày hoặc trong vòng bạn bè, tôi thấy rất nhiều người bạn của mình đã thực hiện được ước mơ, họ hoặc vào Big Four hoặc ra nước ngoài đến Phố Wall. Cũng có những người thành lập công ty riêng, hoặc về quê thi công chức, gia đình cũng rất hạnh phúc.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Chỉ có tôi, sau ngần ấy năm chẳng còn lại gì ngoài cuộc hôn nhân đổ vỡ. May mắn là tôi vẫn còn trẻ và có thể làm lại từ đầu.

 

……

 

Buổi tối, tôi trở về khách sạn, một thông báo đột nhiên xuất hiện trên điện thoại. Đo chính là camera giám sát ở nhà, thông báo có người vào cửa.

 

Tôi định thoát ra nhưng vô tình bấm vào, trong video Quý Tranh và Lâm Nghiên Khả cùng nhau bước vào nhà.

 

Tôi sửng sốt, chọn không tắt video. Ngay khi tôi rời đi, hắn đã nóng lòng muốn đưa cô ta về nhà.

Đúng vậy, có lẽ hắn đã không đợi được lâu rồi. Cho nên khi tôi đề nghị ly hôn, chắc hắn cũng sung sướng trong lòng.

 

Quý Tranh giống như đang say rượu, mắt nhắm mắt mở và có chút lảo đảo, Lâm Nghiên Khả khó khăn giúp hắn dựa vào ghế sô pha, sau đó rót cho hắn một ly nước.

 

Quý Tranh nhấp một ngụm, nhổ ra, cau mày nói: "Nước lạnh sao? Canh giải rượu đâu?!"

 

Lâm Nghiên Khả bất đắc dĩ nói: "Canh giải rượu kiểu gì, em không biết làm, anh có thể uống một chút nước trước rồi tự làm."

 

Quý Tranh ném chiếc cốc xuống đất và loạng choạng đứng dậy, khóe miệng Lâm Nghiên Khả cong lên, cô ta đỡ hắn vào phòng ngủ.

 

Quá kinh tởm.

 

Nghĩ về việc họ bùm chéo với nhau trên chính chiếc giường mà tôi từng ngủ khiến tôi đau thắt ruột gan.

 

Không ngờ một lúc sau, Quý Tranh quần áo xộc xệch chạy ra khỏi phòng ngủ, Lâm Nghiên Khả chỉ còn lại một chiếc áo n.g.ự.c trên người rất muốn kéo hắn lại, nhưng hắn đột nhiên hắn hất tay cô ra, giọng say khướt nói:

 

“Cô không phải vợ tôi, cô không phải!—”

 

Lâm Nghiên Khả cắn môi dưới: "Em là Nghiên Khả, anh và vợ anh không phải sẽ ly hôn sao?"

 

"Không!"

 

Quý Tranh mơ hồ xua tay: “Tôi không ly hôn, tôi không ly hôn!

 

"Cô không phải vợ tôi, cô là ai, cút đi!"

 

Lâm Nghiên Khả tức giận và khó chịu đến mức không còn cách nào khác đành vội vã mặc quần áo, đóng sầm cửa và bỏ đi.

 

Quý Tranh loạng choạng ngã xuống đất: “Ầm" một tiếng đau đớn:

 

"Giang Dao, anh ngã rồi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/quay-dau-la-binh-minh/6.html.]

Phòng khách im lặng.

 

Hắn lại lẩm bẩm: “Giang Dao, đầu anh đau quá, lại đây xoa cho anh.”

 

Không ai trả lời.

 

Hăn ngủ thiếp đi trong phòng khách giữa một mớ hỗn độn như vậy.

 

Tôi đặt điện thoại xuống, không rõ chuyện như thế nào.

 

Tôi đã nghĩ rằng sau khi ly hôn, Quý Tranh sẽ ở bên Lâm Nghiên Khả ngay lập tức.

 

Tôi nghĩ hắn thích cô ta rất nhiều.

 

Quý Tranh là một người rất nguyên tắc, ít nhất là đối với tôi.

 

Hắn cấm tôi nói với người của công ty về mối quan hệ của chúng tôi; Hắn không cho tôi ăn trong xe; Cấm tôi rất nhiều điều.

 

Nhưng những điều này không được tính lên người Lâm Nghiên Khả. Hắn không có nguyên tắc nào dành cho cô ta.

 

Đôi khi tôi ghét hắn, nếu tôi không biết hắn thiên vị cô ta một cách trắng trợn như vậy, tôi sẽ không cảm thấy mình đáng thương và buồn như vậy.

 

Tôi cười khẩy, chắc chắn, hắn đang tìm tôi để tôi phục vụ hắn.

 

Mỗi lần Quý Tranh say khướt trở về, tôi sẽ nấu canh giải rượu cho hắn, xoa đầu cho đến khi hắn ngủ thiếp đi, rồi sáng hôm sau chuẩn bị bữa ăn nhẹ yêu thích của hắn. Hắn có lẽ đã quen với việc được tôi chăm sóc.

 

Hai giờ sáng, tôi thức dậy đi uống nước nhưng khi về lại không ngủ được, nghĩ đến chuyện đó, tôi lại bật lại màn hình.

 

Quý Tranh đã tỉnh lại, trong bóng đêm, hắn ngồi một mình trên sô pha, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

 

Hắn có vẻ chưa tỉnh lắm, một lúc lâu sau mới ôm bụng, khàn giọng nói:

 

"Giang Dao, anh đau bụng, thuốc dạ dày đâu?"

 

Trước đây, Quý Tranh ở bên ngoài làm việc, giao du quá nhiều, uống rượu nên đau dạ dày, mấy năm nay, mặc dù ăn uống đảm bảo, nhưng uống rượu vẫn cảm thấy đau.

 

Tôi sẽ cho thuốc vào hộp theo từng loại, mỗi lần uống vài viên và dán nhãn theo dõi hạn sử dụng và cho dễ tìm.

 

Hắn đã uống thuốc rất nhiều lần, nhưng vẫn không biết thuốc được cất chỗ nào.

 

Camera giám sát có thể kết nối âm thanh với điện thoại di động của tôi, nhưng tôi không nói chuyện, chỉ nhìn với đôi mắt lạnh lùng.

 

Quý Tranh hơi cúi đầu và lớn giọng gọi:

 

"Giang Dao, Giang Dao!..."

Thứ duy nhất hồi âm hắn là tiếng tích tắc của đồng hồ trong đêm. Vì vậy, hắn đứng dậy một cách khó khăn và bắt đầu tìm thuốc.

 

Chiếc tủ được tôi sắp xếp ngay ngắn bị hắn tốc thành một đống lộn xộn, hắn ném mọi thứ xuống đất, lục tung tủ tivi lên cuối cùng cũng tìm thấy hộp thuốc.

 

 

Loading...