Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nụ hôn đầu của cậu chủ - 11

Cập nhật lúc: 2024-07-09 21:46:48
Lượt xem: 269

41.

Ngày hôm sau, Diệp Cẩn Sâm không xuất hiện. Hôm sau nữa cũng không xuất hiện. Lại một ngày nữa, cũng không thấy đến. Tôi nghĩ có lẽ anh đến đây để đi công tác thật.

Nhưng càng nghĩ về điều đó, tôi càng bối rối. Bản thân tôi cũng không biết mình thật sự muốn gì. Sau khi đóng cửa hàng vào buổi tối, tôi nói với Văn Thanh rằng tôi muốn nghỉ một ngày.

Chiều hôm sau khi tôi thức dậy, mẹ nhìn tôi và hỏi: “Con có hối hận vì không dám nói ra suy nghĩ của mình với cậu ấy không?”

"Nói gì hả mẹ?"

“Nói với cậu ấy con thích cậu ấy đi.”

"Ph…ụt..." Tôi đang uống nước mà bị sặc, ho nhiều đến mức nước mắt trào ra.

Mẹ tôi nói: “Bây giờ con vẫn còn cơ hội để nói, đừng để sau này lại hối tiếc”.

Tôi giật mình...

42.

Tối nay quán không bán hàng nên không cần chuẩn bị đồ. Vì vậy, sau khi ăn xong tôi lại đi ngủ. Sau khi thức dậy và tắm rửa thì đã hơn tám giờ tối. Tôi nằm trên ghế sofa trong phòng khách, chơi điện tử và thỉnh thoảng lại mở ứng dụng WeChat trên điện thoại của mình.

Nếu như đêm nay Diệp Cẩn Sâm liên lạc với tôi trước mười hai giờ, tôi sẽ nói cho anh biết tôi thích anh! Hoặc là, nếu tối nay anh lại xuất hiện trước mặt tôi và tỏ tình với tôi, tôi sẽ chấp nhận!

Tôi đã đặt ra cho mình vô số giả thuyết. Không phải chỉ là hình mẫu lý tưởng thôi sao? Ai nói tôi không thể có được anh? Tôi muốn anh!

Nhưng sự thật là: Tôi không nhắn tin đi, mà anh cũng chả nhắn cho tôi.

Định mệnh, đây là định mệnh rồi… Tôi và anh không thể có kết cục với nhau rồi! Tôi đứng dậy, đang định quay về phòng.

Đột nhiên, cửa ra vào bị mở ra. “Chúng ta đến rồi, vào đi!” Tiếng cười chào ấm áp của mẹ vang lên.

Tôi quay đầu lại. Tôi nhìn thấy mẹ tôi... cùng Diệp Cẩn Sâm bước vào!

43.

"Mẹ, mẹ... đây là" Tôi ngạc nhiên mở to mắt.

Mẹ tôi nhiệt tình lấy đôi dép đi trong nhà mà em trai tôi hay mang ra, đưa cho Diệp Cẩn Sâm mang vào rồi giúp anh xách vali vào nhà.

"Con gái, vừa rồi mẹ đang tập thể dục ở bên ngoài, nhìn thấy... cậu chủ cũ của con. Cậu ấy nói đi phải đi công tác hai ngày, nhưng không quen ngủ trong khách sạn, thích cảm giác như ở nhà. Cho nên mẹ mời cậu ấy đến nhà chúng ta.”

Diệp Cẩn Sâm ở một bên gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, dì thật tốt bụng."

"..."

Diệp Cẩn Sâm mà không quen ngủ khách sạn? Anh đang đùa tôi à? Anh có mà không quen ngủ ở nhà người khác thì có! Cho dù đó là nhà của anh trai của anh.

"Diệp Cẩn Sâm, nhà của em rất nhỏ, không đủ phòng..."

"Sao lại không đủ? Không phải còn hai phòng trống sao?" Mẹ kéo tôi lại nói: "Không phải trước đó con nói cậu chủ của con không thích có người giúp việc, nhưng vì giúp con nên cậu ấy mới nhận con vào làm cho mình. Giờ thì sao? Cậu ấy luôn đối xử với con rất tốt, con còn nói luôn biết ơn cậu ấy đúng không? Vậy tại sao con không vui khi cậu ấy đến đây công tác và làm khách ở nhà chúng ta hai hôm?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nu-hon-dau-cua-cau-chu-mvon/11.html.]

Tôi đỡ trán, không thể nói gì để chống đỡ.

Trước đây vì sợ mẹ tôi lo lắng, bà ấy sẽ không đồng ý tôi đóng giả thành đàn ông, làm quản gia cho Diệp Cẩn Sâm nên tôi đã “tâng bốc” anh lên quá mức có thể. Bây giờ thì có khác nào tôi ôm đá đập vào chân mình đâu!

“Mẹ, không phải con không vui, chỉ là anh Diệp sẽ không quen sống ở đây…”

"Gia đình em rất tốt, tôi rất thích." Diệp Cẩn Sâm nghiêm túc nói.

Thích cái rắm!..

44.

Mẹ tôi nhanh chóng dọn dẹp phòng của em trai Giang Kỳ và để Diệp Cẩn Sâm nghỉ tạm ở đó. Dù sao thì anh cũng là khách mà. Tôi không đồng ý thì cũng không thay đổi được gì.

Diệp Cẩn Sâm mở vali sắp xếp quần áo. Tôi bước vào và phụ giúp anh: “Anh có muốn đi tắm không?”

“Có.” Anh nói và đứng tránh sang một bên.

Tôi chuẩn bị cho anh ấy bộ quần áo, bao gồm cả đồ lót. Trước đây, những việc như vậy đều là nhiệm vụ của quản gia Giang.

Tuy nhiên, lúc đó quản gia Giang vẫn đang là “đàn ông”. Sau khi tôi làm xong những việc này trong tiềm thức... tôi cũng thấy hoang mang, hơi xấu hổ.

Tôi đưa quần áo cho anh, sau đó cười tự nói đùa: “Nhìn xem, tôi thực sự đã quen phục vụ anh rồi!”

Giang Tư Thần ở lại ký túc xá của trường vào các ngày trong tuần và chỉ trở về vào thứ bảy. Bây giờ, ngoại trừ vị khách không mời mà đến Diệp Cẩn Sâm, ở nhà chỉ có tôi và mẹ. Mẹ tôi thường đi ngủ rất sớm.

Đến khoảng mười giờ tối, tôi đang chơi game thì nhận được 1 tin nhắn WeChat.

[[Giang Tư Nhai, tôi đói quá, em có thể làm cho tôi chút đồ ăn được không?]

Cái tên này thật là... phiền phức! Tôi đành thoát khỏi trò chơi và rời khỏi giường.

Diệp Cẩn Sâm đứng ngay ở ngoài cửa phòng tôi.

Khi mở cửa, tôi đã bị giật mình!

"Cậu chủ, cậu muốn ăn gì? Chúng ta ra ngoài ăn tối nhé?"

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Anh lắc đầu: “Không, ở nhà nấu chút đồ ăn ăn tạm thôi.”

Tôi nhướng mày nhìn anh: “Cậu chưa ăn tối à?”

Anh hiếm khi ăn bữa phụ vào ban đêm.

"Phải."

“Vậy tại sao cậu không nói cho tôi biết sớm hơn?” Tôi nhanh chóng đi vào bếp nói: “Tôi cho cậu một tô mì ăn liền nhé?”

Khóe miệng anh hơi cong lên, "Được rồi. Em là quản gia, tùy em định đoạt."

 

Loading...