Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nụ hôn đầu của cậu chủ - 10

Cập nhật lúc: 2024-07-09 21:45:44
Lượt xem: 277

Tôi lắc đầu: "Con không có."

Tôi là một quản gia nghiêm túc! Nhiều nhất... tôi cũng chỉ tiếp xúc với anh trong phòng tắm! Nhưng, chuyện của chúng tôi không thể đi xa hơn được phải không? Hơn nữa, trước đây tôi vẫn là một người “đàn ông”.

Diệp Cẩn Sâm không chần chờ mà bước về phía bên này!

“Cậu ta sắp tới rồi kìa.” mẹ nhắc tôi. Tôi giật mình tỉnh táo lại: "Mẹ ơi, xin hãy giúp con."

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Mẹ tôi liếc nhìn Diệp Cẩn Sâm và nói với tôi: "Con đã trưởng thành rồi. Dù con đang nghĩ gì... con cũng phải nói ra!"

38.

Diệp Cẩn Sâm bước đến chỗ tôi. Tôi mỉm cười với anh. Nhưng trông anh có vẻ lạnh lùng, không nói câu nào.

Tôi ngập ngừng hỏi: “Anh có muốn ăn thử thịt xiên không?”

Anh lắc đầu.

Tôi ngượng ngùng gãi đầu: "Đúng vậy, chắc là cậu chủ sẽ không quen với đồ ăn ở những quán ven đường này..."

“Tóc của em đã dài ra rồi,” anh đột nhiên nói.

Tôi sửng sốt: “Hả?”

"Trông khá đẹp."

“Haha.” Tôi cười gượng.

Anh nhìn tôi từ trên xuống dưới và nói: “Chiếc váy này cũng khá độc đáo, lạ mắt.”

“Là quần áo làm việc…” Tôi chợt sửng sốt.

Mặc dù tôi có ngoại hình tương đối trung tính nhưng tôi chắc chắn không thể phân biệt được nam hay là nữ khi mặc quần áo phụ nữ.

"Diệp Cẩn Sâm, tôi xin lỗi, trước đây tôi..."

"Chuyện đã qua rồi."

“Cám ơn.” Nói xong, tôi lại nhìn anh, do dự hỏi: “Mẹ tôi nói đã thấy anh ở đây mấy ngày rồi, anh có việc gì ở trong thị trấn à?”

Đôi mắt anh hơi tối lại, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở: "Có chút chuyện vặt."

"Vậy nếu anh bận … thì cứ đi làm việc của anh đi".

“Tôi ngồi một lát.” Anh kéo chiếc ghế cạnh bàn ra định ngồi xuống. Tôi nhanh chóng bước tới, lấy khăn giấy lau ghế. Mặc dù, mặt ghế rất sạch sẽ. Nhưng anh chính là Diệp Cẩn Sâm!

Tuy nhiên, Diệp Cẩn Sâm đã cúi xuống nắm lấy tay tôi. Tôi ngước lên nhìn anh đầy bối rối, khó hiểu.

“Tôi sẽ tự làm.” Anh lấy lại khăn giấy từ tay tôi.

"Anh cứ để tôi, tôi quen với việc này rồi..."

Ôi, tôi cảm thấy thật xấu hổ! Trong lúc tôi đang than phiền với chính mình, tôi nghe thấy Diệp Cẩn Sâm nói: "Em không muốn làm việc cho tôi sao?"

39.

"Không, không, em không có!" Tôi nhanh chóng lắc đầu: "Được phục vụ cậu chủ Diệp là vinh dự của Giang Tư Nhai em!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nu-hon-dau-cua-cau-chu-mvon/10.html.]

Làm gì có ai có thể kiếm được nhiều tiền như vậy khi làm quản gia chứ?

Tôi cảm thấy xấu hổ khi nghĩ rằng mình đã lừa dối anh. May là nhìn anh bây giờ, dường như không còn bị mắc chứng “dị ứng phụ nữ” hay các triệu chứng tâm lý tiêu cực khác sau khi phát hiện mình bị lừa. Nếu có, chắc tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi!

Anh liếc nhìn quầy bán đồ nướng của tôi và hỏi: "Đây là công việc mà em muốn làm à?”

"Vâng ạ."

Tôi trả lời tôi tương đối thích công việc này. Anh lại hỏi, bình thường quầy hàng mở đến mấy giờ?

"Tầm một giờ sáng, tùy lượng khách. Nhưng, đây là cuộc sống của người bình thường, cậu không hiểu cũng là bình thường thôi..."

"Giang Tư Nhai."

“Vâng?” Tôi ngước lên nhìn anh.

Anh nghiêm túc nói: “Tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.”

Tôi mỉm cười nói: "Sao có thể được? Thân phận của cậu chủ Diệp tôn quý như vậy mà!"

Tuy nhiên, anh nhìn tôi chăm chú: "Ý tôi là, tôi cũng thấy đói, cũng buồn ngủ, buồn bã và ..." Đột nhiên, anh dừng lại.

Tôi hỏi: “Cậu có chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Anh nhìn đi chỗ khác.

40.

“Anh bạn trẻ, cháu có muốn uống trà không?” Mẹ tôi bưng một bình trà đến.

Tôi giới thiệu: "Đây là mẹ của tôi. Mẹ, đây là cậu chủ cũ của con, Diệp Cẩn Sâm."

Diệp Cẩn Sâm đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt dịu dàng mỉm cười nói: "Chào dì. Cháu tên là Diệp Cẩn Sâm, dì cứ gọi tên cháu là được."

"Được rồi, tên của cháu thật hay."

Mẹ tôi nhìn Diệp Cẩn Sâm cười đến ngoác cả miệng! Tôi không biết mẹ tôi đang vui vẻ đến mức nào.

Còn Diệp Cẩn Sâm... tại sao anh lại cười dễ thương như đã biết mẹ tôi lâu ngày vậy?

Tôi nhìn họ, quyết định đứng dậy và nói: "Vậy thì...Diệp Cẩn Sâm, anh cứ thong thả dùng trà nhé, tôi phải làm việc đây. Xin lỗi anh."

Tôi dẫn theo mẹ tôi rời đi.

Sau khi mang thịt nướng cho vài bàn khách, tôi tranh thủ nhìn sang bàn nước chỗ Diệp Cẩn Sâm ngồi khi nãy thì anh đã không còn ở đó nữa. Tôi không biết anh đã rời đi khi nào.

“Con có cảm thấy thất vọng không?” Mẹ tôi đột nhiên xuất hiện từ phía sau tôi.

"Mẹ, mẹ làm con sợ đấy!"

Mẹ tôi nói: “Rõ ràng là con không muốn cậu ấy ra về, nhưng con không dám nói ra!”

“Mẹ không hiểu đâu.” Tôi cúi đầu dọn bàn nơi khách đã dùng bữa xong. Mẹ tôi thở dài: “Con gái à, sao con lại tự ti thế?”

Tôi lắc đầu nói: “Anh ấy và con hoàn toàn không cùng một thế giới.”

"Làm sao vậy? Con ở thiên đường, còn cậu ấy ở địa ngục sao? Hay là con ở địa ngục còn cậu ấy ở thiên đường? Tự ti thì cứ nhận là tự ti, lại còn lấy lý do không cùng “thế giới..." Mẹ tôi khịt mũi khinh thường và giật lấy những chiếc đĩa tôi đang cầm mang đi.

Tôi có chút buồn cười nói: “Mẹ à, sao mẹ lại tức giận rồi?”

Loading...