Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người cha khốn nạn - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:03:17
Lượt xem: 503

12

Sáng hôm sau.

Khi tôi và em trai xuống lầu, dì Trương đang ngồi trên ghế chính, hướng dẫn những người giúp việc làm việc này việc kia.

Trên bàn đầy ắp bữa sáng kiểu Tây, bánh bao, sữa đậu nành, bánh bao hấp, bánh quẩy đều không có.

Em trai tôi cọ xát d.a.o nĩa vào nhau phát ra âm thanh gay gắt thể hiện sự bất mãn.

Dì Trương giải thích: "Tôi đã yêu cầu đầu bếp từ nay trở đi chỉ chuẩn bị bữa sáng kiểu phương Tây. Bữa sáng kiểu Trung Quốc không tốt cho sức khỏe."

Ba tôi gật đầu đồng ý: "Dì Trương của các con đã có được chứng chỉ chuyên gia dinh dưỡng. Từ giờ trở đi, dì sẽ phụ trách việc lo ba bữa một ngày ở nhà."

Em trai tôi ném bữa sáng trước mặt vào thùng rác bên cạnh: “Xin lỗi, đồ ăn của người da trắng tôi không quen được”.

Ba tôi hừ lạnh: “Không thích thì cũng phải ăn!”

Tôi liếc nhìn động tác uể oải của ông ta, tò mò hỏi: “Này ba, cái bụng Trung Hoa của ba đã quen ăn bữa sáng kiểu Tây mấy chục năm rồi à?”

Ba tôi gượng cười nói: “Con ăn nhiều sẽ quen thôi. Sức khỏe là quan trọng nhất”.

Tôi cắt đôi chiếc bánh mì tròn, vắt một ít sốt cà chua, sốt mayonnaise và nước sốt salad vào đó, thêm vài lát rau diếp và xúc xích rồi đặt trước mặt ông ta: “Vậy ba ăn nhiều một chút nhé. Dương Dương và con không thể ăn được, từ nay về sau bọn con sẽ không ăn sáng ở nhà nữa."

Dì Trương nhìn chúng tôi không hài lòng.

"Cô đang nói cái gì vậy? Cả nhà ta nhất định phải ngồi ăn cùng nhau. Nếu chuyện này lan ra, người khác sẽ cho rằng chúng tôi đang bạo hành trẻ em."

"Anh Cố, anh có nghĩ vậy không?" Xử sự cứ như chủ nhà. Trương Lâm Thanh còn tự cho mình là đúng hơn cả con gái bà ta.

Ba tôi gật đầu và ăn bánh mì mà không nói một lời nào.

Vài phút sau, trong phòng ăn vang lên tiếng ùng ục phát ra từ bụng ba tôi.

Xì hơi mấy lần, ông ta không còn cách nào khác đành phải ôm bụng lao vào phòng tắm. Em trai tôi cười khẩy: “Cơm của người da trắng ngon ghê, Tào Tháo rượt tới đít!”

13

Ba tôi vừa lao vào phòng tắm, Cố Ái bước ra với nhiều lớp băng gạc trên mặt. Mấy ngày nay, cô ta trốn ở trong nhà để dưỡng thương, nay mới thấy mặt cô ta.

Em trai tôi chỉ vào cô ta kêu lên: “Ở đâu xổng ra thế, sao trong nhà lại có xác ướp?”

Nó dùng điện thoại chụp nhiều bức ảnh khác nhau, Cố Ái tức giận đuổi theo: "Không được phép chụp ảnh, anh đã vi phạm quyền chân dung và quyền riêng tư của tôi!"

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Em trai tôi đáp lại một cách tuyệt vọng: "Vậy thì kiện tôi đi. Cứ kiện tôi đi. Tôi không chỉ chụp ảnh mà còn đăng lên WeChat Moments."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nguoi-cha-khon-nan/phan-5.html.]

Trương Lâm Thanh mắng vốn với ba tôi, người vừa đi vệ sinh về: "Anh Cố, con trai của anh quá nghịch ngợm, căn bản không tôn trọng con gái, mất dạy quá, không quen được."

Ba tôi không thể đồng tình hơn: “Ừ, ừ, mẹ nó dạy, anh không quản được.”

Trương Lâm Thanh nhìn em trai tôi từ trên xuống dưới và nói: “Nó chắc chắn sẽ không thể trưởng thành nếu cứ ở nhà suốt. Tại sao anh không gửi nó ra nước ngoài? Có lẽ nó sẽ nhận ra gia đình mình tốt như thế nào khi sống trong nhà người khác.”

Cố Ái hào hứng đề nghị: "Du học ở Myanmar thì sao? Nền giáo dục ở đó rất tốt. Nếu anh trai đi học ở đó thì không phải lo điểm số không theo kịp".

Em trai tôi gần như không nhịn được mà ném cái ghế vào mặt Cố Ái: "Mày giỏi đó, mày muốn tao đi du học ở Myanmar để xem tao bị cắt thận phải không? Gợi ý tốt đó, mày tự đi đi, tao không đi cùng mày."

Ba tôi vẫn tức giận với em trai tôi như mọi khi: "Mày không muốn cũng phải đi, thế thôi.”

Trương Lâm Thanh và Cố Ái nhìn nhau mỉm cười, tỏ vẻ quyết tâm giành chiến thắng.

14

Tôi kìm nén cơn giận và hỏi: “Ba có đ..iên không khi để Dương Dương đi du học ở một nơi như thế?”

Ba tôi gay gắt nói: “Nó cần phải trải qua sự chỉ dạy của xã hội thì mới hiểu được cuộc sống ở nhà thoải mái, tự do như thế nào. Để nó trưởng thành, bắt buộc phải cho nó ra ngoài vài năm..."

Đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng trong lòng ông ta, tôi và em trai chẳng là gì cả. Thậm chí còn không tốt bằng đứa con gái ngoài giá thú đó.

Tôi cắt ngang lời nói của ông ta và lấy ra một bản sao của tài liệu: “Em trai tôi đi du học hay không là quyền của nó, ông không có quyền can thiệp, lát nữa tôi sẽ thu dọn hành lý và đưa em trai tôi ra khỏi nhà này.”

“Trước khi qua đời, mẹ tôi có để lại di chúc, trong đó ghi rất rõ nếu ông không đối xử tốt với tôi và em trai thì toàn bộ tài sản đứng tên bà sẽ thuộc về tôi và em trai. Mấy tháng nữa tôi sẽ trưởng thành. Đến lúc đó, ba hãy từ bỏ chức vụ Chủ tịch lâm thời và không còn là người giám hộ của tôi!"

Cố Ái nghe xong càng lo lắng hơn ai hết: "Không, chị chưa thể rời đi!"

Tôi nhướng mày và không nói gì.

Em trai tôi nhấn mạnh: “Chỉ thông báo cho mấy người biết thôi chứ không hỏi ý kiến. Nhân tiện, khi chị gái tao đến tuổi trưởng thành, mày sẽ phải dọn đồ đạc cút khỏi đây sớm thôi. Ba này, ông đưa hai mẹ con bà ra khỏi nhà. Thật là một khởi đầu hoàn hảo phải không?"

Ba tôi nhìn chằm chằm vào tài liệu: “Không thể nào, cô ta không để lại di chúc gì cả.”

Cố Ái giật lấy và xé thành từng mảnh.

"Là giả. Ba phải là người thừa kế đầu tiên. Làm gì có di chúc? Mấy người đừng có độc ác."

Trương Lâm Thanh phản ứng nhanh chóng: "Anh Cố đã kết hôn nên nhất định phải có phần thừa kế. Đây là quyền được pháp luật bảo vệ."

Tôi cười bọn họ: "Đúng vậy, tiền lương hàng năm của mẹ tôi là một tệ, sẽ chia theo tỷ lệ cho ba tôi. Đừng lo lắng, bộ phận tài chính đã có tính toán chi tiết."

Trương Lâm Thanh im lặng. Bà ta thông minh như vậy, đương nhiên biết điều này có ý nghĩa gì.

Em trai tôi nhìn ba người với vẻ mặt phức tạp trước mặt rồi cười lớn: "Mấy người thật ng..u ng..ốc, mọi thủ đoạn đều sẽ vô ích."

Loading...