Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người cha khốn nạn - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:02:58
Lượt xem: 507

8

Cố Ái thấy vẻ đáng thương của mình vẫn chưa được thừa nhận, có chút oán giận. Đôi mắt cô ta đảo quanh xung quanh, như thể cô ta đang có kế hoạch gì đó.

Em trai tôi làm một cử chỉ im lặng, tôi lập tức hiểu ra và đứng trước mặt nó để chặn tầm nhìn của người khác. Tay trái của nó lục lọi trong túi một lúc.

Xung quanh Cố Ái đột nhiên xuất hiện mấy con rắn, cô ta sợ hãi hét lớn.

“A, có rắn, mau đuổi nó đi!”

Những người xung quanh cô ta cũng bị sốc, không ai dám đến gần. Cố Ái lăn lộn trên mặt đất, thức ăn dính trên người văng tung tóe khắp nơi. Cơ thể cô va vào những chiếc bàn, nhiều chiếc đĩa chưa kịp dọn rơi xuống.

Một góc của quán ăn vốn có không gian trang nhã nay đã biến thành bãi rác, trên mặt đất đủ màu sắc, vàng, đỏ, trắng, xanh... giống như chất nôn ói không rõ hình thù.

Có người thật sự nôn ói, không ngờ lại rơi vào người Cố Ái, mùi rất hôi.

"Đ..iên à? Sao lại lăn lộn trên mặt đất? Thật ghê tởm."

"Chạy nhanh đi, trong căng tin có kẻ tâm thần, cẩn thận nó cắn người."

"Mọi người cẩn thận, đừng để khác vào. Trong căng tin có zombie!"

Tin đồn lan truyền nhanh chóng và Cố Ái biến thành thứ mà các bạn cùng lớp gọi là zombie.

"Im đi, rõ ràng tôi là nạn nhân, cậu đang nói cái gì vậy? Các người bắt nạt tôi, tôi sẽ báo giám thị."

Cố Ái đứng dậy như cá chép, lao vào đám đông và hét lên. Chỉ là hình ảnh nhe răng và móng vuốt hiện tại của cô ta thực sự trông giống như một zombie. Đầu tóc cô ta rối bù, trên tóc có một con rắn, cơ thể toát ra mùi hôi thối nồng nặc.

Mọi người sợ hãi đến mức bỏ chạy khỏi căng tin. Cố Ái đuổi theo tôi và em trai.

Vào thời điểm quan trọng, tôi khóa chặt cửa lại. Theo quán tính, Cố Ái đập mặt vào ổ khóa, ép ra một hình thù khó tả.

Cố Ái ngất đi và được các nhân viên bảo vệ đến khiêng đi.

9

Sau khi ba tôi nhận được cuộc gọi từ hiệu trưởng, ông ta lao tới ngay lập tức. Tuy nhiên, lúc này tôi đã kéo em trai mình đăng ký tham gia hoạt động tình nguyện chống nghiện Internet, trong thời gian này tôi không thể liên lạc với thế giới bên ngoài và phải đến ba ngày sau mới quay lại.

Người bạn thân nhất của tôi đã mô tả cảnh tượng đó một cách sống động. Sau khi Cố Ái tỉnh lại, cô ta tố cáo tôi và em trai tôi bắt nạt, nhưng đây chỉ là lý lẽ một chiều của cô ta. Camera giám sát trong căng tin bị hỏng nên họ chỉ có thể thẩm vấn những người có mặt.

"Bạn học Cố đột nhiên phát đ..iên, trên người cô ta mọc ra mấy con rắn. Chắc chắn cô ta đã biến đổi thứ gì đó mà cô ta vô tình ăn phải?"

"Cố Nhiên và Cố Dương có ở đây không? Tôi không biết. Tôi chỉ nhìn thấy người phụ nữ này lăn lộn trên mặt đất, cô ta rất sợ hãi."

"Có người nói zombie tới, cho nên mọi người đều chạy như đ..iên ra ngoài, không biết cụ thể tình huống."

"Tôi có thể chứng thực, cô bạn cùng lớp họ Cố này không hề bình thường, cô ta vô cớ xô đổ bữa trưa của nhiều người, sau đó chạy vào đám đông, lăn lộn, la hét, thậm chí còn có ý định cắn người!"

"..."

Những "sự thật" mà cuối cùng chúng tôi nhận được lại càng thái quá hơn lần trước.

Hiệu trưởng cho biết nhà trường vẫn cần thời gian để điều tra.

Ba tôi chỉ có thể ôm Cố Ái rời đi trước, đến bệnh viện chữa vết sẹo trên mặt cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nguoi-cha-khon-nan/phan-4.html.]

Em trai tôi nghe xong liền bật cười, tựa người vào ghế mà vẻ mặt không nghiêm túc.

"Hahaha, những học sinh này cũng là những người tài năng với trí tưởng tượng tuyệt vời. Chúng ta chuẩn bị lâu như vậy cũng không phải là uổng phí, kế hoạch thứ ba khi nào thì bắt đầu?"

Tôi nhìn tư thế của em trai và vô thức cau mày. Nó bất giác đặt chân xuống và ngồi thẳng dậy.

"Chị, chị vừa cau mày em liền biết chị muốn nói gì, xin hãy tha cho em!"

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Đúng là không thể nghiêm túc được khi đối mặt với đứa em trai quý giá này.

10

Đương nhiên, sau khi mẹ tôi đột ngột qua đời, tôi có thể cảm nhận rõ ràng gánh nặng đè lên mình càng nặng nề hơn. Vì thế yêu cầu của tôi đối với bản thân và em trai tôi trở nên rất cao.

Trước đây, mẹ tôi luôn quan tâm đến từng chi tiết trong cuộc sống hàng ngày của chị em tôi và sẽ nhẹ nhàng chỉnh sửa hành vi của em trai tôi…

Tôi vô tình giống cách hành xử của mẹ, nhưng tôi không thể bắt chước được sự dịu dàng và tỉ mỉ của mẹ.

"Đợi mọi người lên đài, chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch thứ ba. Đến lúc đó chúng ta có thể sẽ gặp phải một số nguy hiểm..."

Tôi đã nói với em trai mình tất cả những khả năng có thể xảy ra tiếp theo. Nó không hề có chút rụt rè và tỏ ra quyết tâm: "Chị ơi, Cố Đức Vọng đã phản bội lòng tin của chúng ta, sao ông trời không g..iết ông ta?"

Tôi quàng tay qua vai em trai để an ủi: "Tai họa đã kéo dài hàng ngàn năm, loại người như ông ta sớm muộn cũng sẽ nhận quả báo, chỉ là vấn đề thời gian. Chứng cứ trong tay chúng ta hiện tại còn chưa đủ, để bọn họ đi loanh quanh một lát, hãy đợi họ trở lại..."

11

Sau ba ngày hoạt động tình nguyện, tôi và em trai trở về nhà và phát hiện còn có thêm một người nữa.

Ba tôi uống say quắc cần câu nên nắm tay một người phụ nữ lạ và giới thiệu bà ta với chúng tôi: "Đây là bảo mẫu mới, cô ấy chịu trách nhiệm chăm sóc Tiểu Ái đang bị thương, hai đứa chỉ cần gọi cô ấy là dì Trương là được."

Dì Trương mỉm cười chào chúng tôi: “Chào cô chủ, cậu chủ, nếu cần gì có thể nói với tôi."

Tôi và em trai nhìn nhau và hiểu ra, bảo mẫu nào lại ngồi ghế chính trong nhà và được ông chủ nắm tay cơ chứ.

Chiếc vòng tay ngọc lục bảo trên tay bà ta thoạt nhìn đã biết không hề rẻ, những người lao động nhập cư bình thường vất vả mấy đời, nhịn ăn nhịn mặc chưa chắc đã mua được. Có thể đoán được thân phận của bảo mẫu này, lông mày của Cố Ái được thừa hưởng từ bà ta, có nét quyến rũ.

Tay còn lại của ba tôi đang công khai vuốt ve lưng dì Trương.

Thấy chúng tôi nhìn, dì Trương đưa tay ra, bình tĩnh bưng đĩa vào phòng Cố Ái. Ba tôi ở đó uống rượu một mình.

"Cố Nhiên, Cố Dương, hai đứa làm ba thất vọng quá. Tiểu Ái gần như bị biến dạng. Có lẽ do ba chiều chuộng hai đứa quá, không có chút phép tắc nào..."

Ông ta có mà đang đánh rắm í.

Nhân lúc ba tôi không để ý, em trai tôi đã lấy chiếc ghế ra rồi mới đi lên lầu. Ông ta ngã xuống đất một hồi lâu không thể đứng dậy.

“Đứa nào làm thế này. Cố Dương, đây là mày phải không? Giúp tao đứng dậy!”

Những người giúp việc lặng lẽ rời đi theo tín hiệu từ mắt tôi. Ba tôi la hét một lúc rồi nằm xuống sàn ngủ, ngáy rất to. Mặt em trai tôi đơ ra.

"Lão già có vẻ vui vì đã mang được vợ yêu và con gái về nhà, đang tận hưởng hạnh phúc gia đình, đẹp ghê."

Tôi vỗ vai em trai: “Đừng lo lắng, ngày mai ông ta sẽ không thể cười được nữa."

 

Loading...