Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ngầm hiểu - 6

Cập nhật lúc: 2024-06-15 21:15:59
Lượt xem: 1,808

Khi nỗi đau đạt đến một mức độ nhất định, nó trở nên tê liệt, làm cho người ta mất cảm giác. Thực ra tôi không hề ngu ngốc.

 

Khi người đàn ông phản bội bạn lần thứ nhất, điều đó vô cùng bẩn thỉu. Nhưng bạn không cần phải tin tưởng rằng sẽ không có lần thứ hai.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào bụng cô ta và hỏi: “Đứa bé vẫn khỏe chứ?”

 

“Rất khỏe.”

 

Tôi nghiêm túc nhìn cô ta, giọng nói đầy bình tĩnh: “Tôi sẽ không trả lại Cố Uyên Trạch tôi cho cô.”

 

Thẩm Nghi dường như vừa nghe xong một câu chuyện gì đó rất buồn cười: “Chị không nghĩ rằng mình có đủ khả năng đó đấy chứ?”

 

“Tôi sẽ vứt bỏ anh ta như vứt rác, cô muốn nhặt rác thì xin mời cứ tự nhiên.”

 

Tôi không khỏi lộ sự giễu cợt. Thẩm Nghi tức điên người. Trước khi cô ta kịp hắt ly nước trên bàn vào người tôi, tôi đã nhanh nhẹn cầm túi lên và đi ra khỏi quán cà phê. Mọi bằng chứng đã sẵn sàng. Tôi có thể nộp đơn ly hôn bất cứ lúc nào.

 

“Có điều, nếu Cố Uyên Trạch có đủ áy náy, anh ta có thể tối đa hóa lợi ích của tôi bằng cách đồng ý với thỏa thuận ly hôn của tôi.”

 

Tôi xách túi đứng dậy, phớt lờ khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Nghi, bước ra khỏi quán cà phê.

 

9

 

Cố Uyên Trạch đặt lịch hẹn với mấy bác sĩ khoa phụ sản cho tôi. Tất cả đều là giáo sư nổi tiếng tại các bệnh viện hàng đầu. Anh ta đã cố gắng hết sức để chăm sóc, bồi bổ cơ thể tôi.

 

Tôi cũng tỏ ra rất hợp tác. Giữa chừng, vì chứng đau bụng kinh mà tôi đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi. Cố Uyên Trạch cũng nhìn thấy.

 

Sau đó, anh ta dựa vào cửa sổ, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, vẻ mặt trầm mặc. Anh ta nói: “Thật xin lỗi em, Miên Miên. Trước đây anh không biết em phải chịu đau đớn đến như vậy.”

 

Tôi cười lắc đầu: “Không sao đâu, có anh luôn yêu em là đủ rồi.”

 

Thật ra, nhìn Cố Uyên Trạch chật vật như vậy, trong lòng tôi có đủ loại cảm xúc lẫn lộn. Cũng không biết Cố Uyên Trạch năm mười tám tuổi, nhìn thấy chính mình bây giờ sẽ có suy nghĩ như thế nào.

 

Anh ta có đi mua sắm với tôi vài lần. Tôi đứng trước tủ kính trưng bầy, nhìn vào mẫu giày giới hạn số lượng mà anh ta mua cho Thẩm Nghi, tiếc nuối nói: “Em cũng muốn có một đôi giày như thế.”

 

Khuôn mặt u ám của Cố Uyên Trạch phản chiếu trên cửa kính. Anh ta biết, mẫu giày này đã bán hết, không thể mua được nữa. Chính tay anh ta đã mua đôi giày cuối cùng tặng cho Thẩm Nghi làm quà sinh nhật.

 

“Được rồi, chúng ta sẽ đi xem mẫu khác nhé.”

 

Tôi bị anh ta kéo đi về phía trước. Tôi nói: “Cố Uyên Trạch, em rất thích thương hiệu này. Có những món quà chỉ được tặng một lần. Nếu anh tặng em rồi, sẽ không tặng tiếp cho người khác chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ngam-hieu/6.html.]

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Giọng nói của Cố Uyên Trạch cứng ngắc: “Sẽ không có người khác.”

 

Hình ảnh tôi ở trong mắt anh ta, không còn vô hồn như trước mà ngày càng trở nên sống động hơn. Cố Uyên Trạch nhìn tôi đến xuất thần.

 

“Anh đang nhìn cái gì vậy?”

 

“Không có gì, anh đang nhớ tới dáng vẻ của em khi còn trẻ.”

 

Ánh mắt Cố Uyên Trạch tràn ngập vẻ dịu dàng: “Miên Miên, anh yêu em.”

 

Lúc đó tôi đang ôm máy tính, khoanh chân ngồi trên ghế sofa: “Vậy anh nói cho em biết xem chỗ này nên xử lý như thế nào?”

 

“Đồ ngốc, rất đơn giản...”

 

Cố Uyên Trạch ôm tôi, bắt đầu giúp tôi giải quyết vấn đề trong công việc. Cũng giống như năm đó, anh ta dựa vào bên cạnh bàn học, giúp tôi giải đề toán.

 

Tối hôm nay, lúc tôi và Cố Uyên Trạch tan làm, chúng tôi bị Thẩm Nghi vác cái bụng lớn chặn ở cửa. Hai mắt cô ta đỏ bừng nói: “Cố Uyên Trạch, anh không cần em và đứa bé nữa sao?”

 

Cố Uyên Trạch lạnh mặt xuống, ôm lấy tôi: “Cô nói bừa cái gì vậy?”

 

“Em không có nói bừa!”

 

Cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Em đang mang thai con của anh, anh định không nhận đứa bé hay sao?”

 

Cố Uyên Trạch muốn kéo tôi lên lầu. Tôi xua tay đi, cười nhẹ: “Anh cứ xử lý chuyện này trước đi, em tự lên được. Chỉ cần quay về là tốt rồi.”

 

Sắc mặt Cố Uyên Trạch cứng đờ: “Miên Miên...”

 

Tôi phớt lờ anh ta và đi lên lầu. Thực tế là lần trước tôi đã lắp camera giám sát ở tầng hầm để giám sát chỗ đậu xe của mình. Bây giờ tôi đang bật màn hình camera, nhìn thấy Thẩm Nghi được Cố Uyên Trạch ôm trong lòng. Tôi yên lặng nhấn nút ghi âm.

 

“Em tưởng anh không cần em nữa.”

 

“Không phải” Cố Uyên Trạch thở dài: “Nhưng dù sao, cô ấy cũng là vợ anh.”

 

“Ly hôn là được rồi.” Thẩm Nghi nói.

 

Cố Uyên Trạch sờ sờ mặt cô ta: “Em nghe lời anh về nhà trước đi đã.”

 

Loading...