Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ngầm hiểu - 7

Cập nhật lúc: 2024-06-15 21:16:15
Lượt xem: 2,810

“Vậy khi nào thì anh đến thăm em?”

 

“Sớm thôi.”

 

10

 

Khi Cố Uyên Trạch quay lại, tôi đang dựa vào chiếc gối mềm và thảo luận kế hoạch dự án với các đồng nghiệp của mình.

 

“Miên Miên” anh ta gọi tôi.

 

Tôi im lặng nhìn anh ta, một hồi lâu không nói gì. Cố Uyên Trạch mấp máy miệng:

 

“Thẩm Nghi... bạn trai cô ấy chạy mất rồi. Tinh thần cô ấy không được tốt lắm.”

 

Tôi ồ lên một tiếng, cười nói: “Hóa ra là như vậy, hy vọng cô ấy không sao.”

 

Tôi đã chán ngấy những lời nói dối ngu ngốc của anh ta rồi, không bằng đi nghe một chương trình truyền hình thực tế để giải tỏa nỗi buồn còn hơn.

 

Cố Uyên Trạch đi tới, đưa cho tôi một ly trà sữa vừa mua dưới lầu: “Vẫn còn nóng, anh mua vị trà sữa hoa nhài mà em thích nhất.”

 

“Em không uống trà sữa nữa.” Tôi khép máy tính lại: “Đã sớm cai rồi.”

 

“Miên Miên, em... không tin anh sao?”

 

“Không phải.” Tôi cười nói: “ Chúng ta yêu nhau nên anh nói cái gì em cũng đều tin.”

 

Cố Uyên Trạch muốn nói thêm gì đó, nhưng lại không thể nói ra.

 

“Cố Uyên Trạch, đã từng có chuyện gì làm anh hối hận chưa?” Tôi hỏi.

 

Anh ta đáp lời không chớp mắt: “Có. Anh hối hận vì đã dây dưa với Thẩm Nghi.”

 

Tôi cũng vậy. Tôi hối hận vì đã gặp và ở bên anh ta.

 

Công việc đã bước vào giai đoạn bận rộn nhất. Tôi thường bận đến mức quên cả uống nước. Vào ngày Giáng sinh, ngoài trời có tuyết rơi. Uyên Trạch đi công tác ở nơi khác. Tôi đang lái xe trên đường về nhà.

 

Trong điện thoại, Cố Uyên Trạch đang trò chuyện dặn dò tôi: “Lúc anh không có ở đó, em nhớ phải ăn cơm đàng hoàng, đợi anh về nhà.”

 

“Được rồi, em biết rồi.”

 

Đi qua một ngã tư đông đúc, bất ngờ một chiếc xe tải lớn từ đâu lao tới, lao qua vành đai xanh phía đối diện rồi lao thẳng về phía tôi. Tôi đánh tay lái theo bản năng. Chiếc xe tông vào lan can. Túi khí bung ra.

 

Tiếng va chạm lớn khiến tai tôi ù đi. Phải rất lâu tôi mới nhận ra mình bị tai nạn. Trong điện thoại, là tiếng gọi khẩn cấp của Cố Uyên Trạch.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Sau đó, bác sĩ đến và đưa tôi lên cáng. Nhìn trời tuyết trắng xóa, tôi nhớ tới hôm nay là ngày sinh nhật của Thẩm Nghi. Lúc này, tôi quyết định động thủ.

 

Tôi để lại cho Cố Uyên Trạch một bản thỏa thuận ly hôn và rời đi hoàn toàn. Tôi tin rằng anh ta có thể hiểu được ý tôi, hoặc là ký tên vào bản thỏa thuận ly hôn này, hoặc là chờ nhận đơn kiện ly hôn.

 

……

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ngam-hieu/7.html.]

11

 

Một tháng sau khi Tô Miên biến mất. Cố Uyên Trạch gần như phát điên, quấy rầy tất cả bạn bè thân thích bên cạnh cô. Cũng bởi vậy mà nhất thời mọi người đều biết tin tức anh ta ngoại tình với Thẩm Nghi suốt ba năm qua.

 

Mọi người đều thở dài: “Dục vọng quả thật là một thứ nguy hiểm đến tính mạng con người.”

 

Khi bạn có tiền bạc và quyền lực, bạn liền muốn theo đuổi sự mới mẻ, kích thích. Đến cuối cùng, ngay cả nguyện vọng lúc trước của bản thân mình cũng vứt bỏ.

 

Cố Uyên Trạch xé bản thỏa thuận ly hôn mà Tô Miên để lại, cố gắng chống đỡ qua một tháng.

 

Tháng 1, Cố Uyên Trạch nhận được bản thỏa thuận ly hôn mới của Tô Miên từ nước ngoài gửi về. Các điều khoản trong đó đã được bổ sung, cải thiện rất nhiều. Qua đó có thể nhìn ra được, cô ấy đã thuê một đội ngũ luật sư rất chuyên nghiệp và hạ quyết tâm muốn ly hôn với anh ta.

 

Cố Uyên Trạch bỏ lại Thẩm Nghi đang khóc lóc ầm ĩ, một mình ra nước ngoài. Anh ta tìm đến nhà cha mẹ ruột mình, giữa họ vốn chỉ có mối quan hệ rất bình thường.

 

Sau khi nghe anh ta kể lại mọi chuyện, họ nói: “Chính con là người đã phản bội cuộc hôn nhân này nên chúng ta ủng hộ quyết định của con bé.”

 

Đi bộ trên đường phố nơi đất khách quê người, anh ta nhìn thấy một đôi vợ chồng già tóc bạc hoa râm đang đỡ nhau ngồi trên ghế đá công viên, ngắm nhìn hoàng hôn. Cố Uyên Trạch đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, đau đớn thất thanh. Đến lúc này, anh ta mới nhận ra mình đã mất đi cái gì.

 

Anh ta thích Tô Miên và điều đó là hiển nhiên suốt hai mươi năm qua. Tô Miên, tựa như lớp đất bên trên để bảo vệ rễ cây. Khi có cô ở bên, anh ta có thể trưởng thành và phát triển tùy theo ý mình, thoải mái đi khám phá ánh mặt trời tuyệt vời hơn.

 

Nhưng khi cô rời đi, Cố Uyên Trạch mới nhận ra mới nhận ra nỗi đau xé lòng từ tận gốc rễ của mình phát ra. Đó là dấu hiệu của sự suy tàn. Cố Uyên Trạch mất đi Tô Miên, cái gì cũng không còn nữa.

 

“Cậu có mâu thuẫn với vợ phải không?” Đôi vợ chồng già kia nhìn thấy dáng vẻ Cố Uyên Trạch nên ân cần hỏi.

 

Cố Uyên Trạch nghẹn ngào nói: “Vâng, tôi đã phạm phải một sai lầm rất lớn.”

 

“Vậy thì hãy đi xin lỗi và cầu xin cô ấy tha thứ cho cậu.”

 

Cố Uyên Trạch giật mình, dường như thấy được một tia hy vọng. Một giây sau, ông lão tóc hoa râm kia lại cười híp mắt nói: “Nếu như cô ấy còn yêu cậu, chắc chắn là sẽ thành công.”

 

Cánh cửa trái tim Cố Uyên Trạch vừa mở ra đột nhiên đóng lại. Anh ta chìm xuống địa ngục sâu nhất.

 

Đúng vậy, Tô Miên sao còn có thể yêu anh ta chứ? Trong vô số đêm lừa mình dối người kia, khi anh ta ôm Thẩm Nghi say sưa chìm đắm, đã đ.â.m vô số nhát d.a.o vào n.g.ự.c Tô Miên. Làm sao con người ta có thể yêu một kẻ sát nhân đã làm tổn thương chính mình?

 

Cố Uyên Trạch trở về nước, bởi vì có người báo tin cho anh ta, Thẩm Nghi sắp sinh. Kỳ thật cho đến bây giờ, ngược lại anh ta lại cảm thấy có chút chán ghét. Anh ta cũng đã từng nói, Thẩm Nghi không xứng đáng so sánh với Tô Miên. Hiện tại vẫn là như thế.

 

Cô ta không có năng lực làm việc tốt như Tô Miên,cũng không xinh đẹp như cô ấy, càng không có dáng người tuyệt đẹp như cô ấy. Điều duy nhất cô ta có thể làm được, đó là - - chủ động. Nhưng vào giờ phút này nó đã biến thành hạ tiện.

 

Thẩm Nghi cùng anh ta tranh cãi: “Lúc trước anh yêu em, cũng không phải nói như vậy! Anh cũng không yêu Tô Miên nữa sao còn quan tâm đến cô ta như vậy? Tại sao không thể đối xử như vậy với em?”

 

Cố Uyên Trạch nghe xong, chỉ cười khẩy.

 

“Tôi đã yêu cô ấy hai mươi năm, còn cô thì sao? Ngoại trừ mấy trăm tấm ảnh giường chiếu lẳng lơ thì cô có cái gì?”

 

Đây là lần đầu tiên Thẩm Nghi ý thức được, cho dù mình có dùng cách này bắt được Cổ Uyên Trạch, cũng không tính là thắng. Trên thực tế, trong ván cờ này, không có người chiến thắng.

 

“Tôi sẽ không kết hôn với cô.” Cố Uyên Trạch nói rất rõ ràng, “Đứa bé sinh ra sẽ đi theo tôi.”

 

Thẩm Nghi khóc to rất lâu, nhưng đổi lại làm Cố Uyên Trạch mất kiên nhẫn đóng sầm cửa rời đi.

 

 

Loading...