Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nam Từ Lệnh - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-09-28 11:11:06
Lượt xem: 205

7.

 

Ngày dự tiệc ngắm hoa, ta thực sự mặc bộ y phục mà Liễu Tử Yên tặng.

 

Nàng đứng trước cổng phủ, nhìn theo xe ngựa của ta đi xa mới yên tâm quay về.

 

Chiều tối khi ta trở về, nàng đã đợi sẵn ở cửa.

 

Thấy ta cười tươi bước xuống xe, tay còn ôm một chiếc hộp, nàng ngẩn người: "Tiểu cô, hôm nay tiệc ngắm hoa có vui không?"

 

Ta cười ngây thơ: "Rất vui, may nhờ có bộ y phục tẩu tặng, công chúa và hoàng hậu nương nương nhìn thấy còn khen ngợi không ngớt."

 

"Nghe nói mấy ngày trước, sứ giả Bắc Vực cũng mặc thế này, họ bảo đó là biểu tượng của sự phú quý. Ở quốc gia của họ, người có địa vị càng cao, y phục càng lòe loẹt. Hoàng hậu nương nương còn nói quan hệ hai nước đang dần cải thiện, ăn mặc như vậy sẽ giúp thắt chặt mối quan hệ hữu nghị. Người vui quá còn ban cho ta một viên dạ minh châu."

 

Nói rồi ta mở hộp ra cho Liễu Tử Yên xem.

 

Viên dạ minh châu tỏa sáng rực rỡ, kích thước rất lớn, khiến Liễu Tử Yên trợn mắt nhìn.

 

"Thì ra là vậy." Nàng lẩm bẩm nhỏ rồi bỏ đi.

 

Cuối tháng, hoa nở rộ, các quý tộc kinh thành bắt đầu tổ chức tiệc ngắm hoa.

 

Tiệc đầu tiên tất nhiên là ở phủ Mục vương gia, đệ đệ của hoàng đế. Tiệc nhà vương gia mỗi năm không mời nhiều người, nhưng đều là những nhân vật quyền thế nhất kinh thành.

 

Nhờ quan hệ với đại ca, năm nay Liễu Tử Yên cũng được mời.

 

Nàng chuẩn bị từ ba ngày trước, với dáng vẻ quyết tâm nổi bật trong yến tiệc.

 

Nhìn nàng mặc bộ y phục sặc sỡ đi ra ngoài, Bội Nguyệt tung tăng chạy đến báo tin cho ta.

 

"Hay lắm, tối nay có trò vui để xem rồi."

 

Đến bữa tối, Liễu Tử Yên trở về với đôi mắt sưng húp, gương mặt tràn đầy tức giận.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nam-tu-lenh-tkng/phan-5.html.]

"Chuyện gì thế? Không phải nàng đi dự tiệc ngắm hoa sao, sao lại khóc vậy?" Đại ca hỏi.

 

Liễu Tử Yên trừng mắt nhìn ta, rồi tức giận nói: "Chàng hỏi đứa muội muội tốt của chàng ấy."

 

Ta ngây thơ chớp mắt vô tội.

 

Liễu Tử Yên dừng lại một chút, rồi bật khóc nức nở: "Ta đối xử với nó chưa đủ tốt sao? Chàng đi hỏi khắp kinh thành mà xem, có tẩu tẩu nào lại đối xử với em chồng khiêm nhường như ta?"

 

"Thế mà nó lại dụ dỗ ta mặc bộ y phục này đến phủ Mục vương để làm trò cười. Bây giờ khắp kinh thành chắc hẳn đang nói ta mặc như con công lòe loẹt."

 

"Ta chẳng còn mặt mũi nào mà ra ngoài nữa."

 

Không đợi đại ca hỏi, ta bắt chước nàng, làm ra vẻ ấm ức: "Tẩu cũng biết bộ y phục này xấu sao? Thế mà còn bảo ta đó là quy tắc của cung đình, bắt ta mặc nó để vào cung."

 

Nói xong ta làm vẻ ngộ ra: "Ồ, thì ra ta mất mặt cũng không sao."

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Hay là, tẩu vốn dĩ muốn ta ra ngoài để bẽ mặt?"

 

Dưới lời chất vấn của ta, tiếng khóc của Liễu Tử Yên dần nhỏ lại, ánh mắt có chút hoảng loạn.

 

Giọng đại ca có phần khó chịu: "Liễu Tử Yên, rốt cuộc là chuyện gì?"

 

Liễu Tử Yên ấp úng: "Ta, hôm ấy ta còn nấu canh nhân sâm mang cho tiểu cô, nhưng nàng không uống. Nàng chưa từng coi trọng ta, trước mặt nha hoàn, bà tử cũng làm nhục ta."

 

Ta nghĩ, hôm đó bỗng dưng nàng tốt bụng, còn vội vã mang canh đến sau khi ta ăn xong.

 

Hóa ra là chuẩn bị để sau này đổ tội cho ta.

 

Ta bình thản nói: "Ta không hứng thú với thể diện của tẩu, chỉ biết là ta vừa ăn no, không uống nổi nữa."

 

"Nếu thực sự nghĩ cho ta, tẩu đã không mang canh đến ngay sau bữa sáng để làm khó ta."

 

"Chỉ sợ tẩu đã tính trước chuyện này để kiếm cớ rồi."

 

Mặt đại ca trầm xuống: "Đưa thiếu phu nhân về phòng đi, để nàng nghỉ ngơi."

Loading...