Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mẫu phi ta muốn làm thái hậu - 5

Cập nhật lúc: 2024-06-14 14:16:00
Lượt xem: 371

5

Về quá khứ của mình, mẫu phi không hề che giấu ta. Ta mơ hồ có thể đoán được, trong số những người tiến vào Đông Cung, vì sao lại có Thẩm Như Huyên. Nhưng ta không quan tâm. Ta không quan tâm Thẩm Như Huyên vì sao mà đến, cũng không quan tâm Đàm Nô vì sao mà đến. Đã là mẫu phi đưa tới, ta không có gì phải lo lắng.

Chỉ là ta cực kỳ tò mò, người sau lưng Đàm Nô rốt cuộc là ai, sao có thể nuôi dưỡng ra một người tuyệt vời như vậy? Không nói đến gương mặt tuấn tú kia, chỉ nói về khí chất, như hắn đúng là hiếm có khó tìm.

Chỉ là ta cực kỳ tò mò, người sau lưng Đàm Nô rốt cuộc là ai, sao có thể nuôi dưỡng ra một người tuyệt vời như vậy? Không nói đến gương mặt tuấn tú kia, chỉ nói về khí chất, như hắn đúng là hiếm có khó tìm.

Lời nói mềm mại, cực kỳ dịu dàng và kiên nhẫn. Như thế, sao có thể không làm cho người ta hài lòng? Ngay cả ta cũng không ngoại lệ.

Trong nửa tháng kể từ khi tới Đông Cung, Đàm Nô ở đâu cũng đều hầu hạ ta rất tốt, Hồng Dược nhìn thấy, ở trước mặt ta nói cho hắn không ít lời tốt.

Hôm nay nghỉ ngơi tắm rửa, tâm tình ta cực tốt, Hồng Dược thay ta mài mực, thẳng thắn bày tỏ sự bất mãn của mình đối với Thẩm Như Huyên: "Không phải thiếp không muốn chia gạo ở Đông Cung, mà là tư thái của hắn thật sự quá đáng."

Ta cảm thấy buồn cười, liền thuận miệng trêu ghẹo nói: "Hồng Dược, Chiêu Huấn từ trước đến nay không quen những người kêu ngạo, so sánh hai người thì Đàm Nô thoải mái và dễ chịu hơn."

Dứt lời, ta tùy ý rút ra một quyển sách, chấm mực bắt đầu vòng tròn chú thích.

Hồng Dược không ngừng mài mực, cau mày nói: "Đã tới Đông Cung, đương nhiên là muốn chia sẻ nỗi lo lắng của Điện hạ, hiện giờ ngược lại, hắn bày ra tư thái thanh cao như vậy, chẳng lẽ còn muốn người đi dỗ hắn sao?"

Vừa dứt lời, Đàm Nô liền ôm đàn tới.

Hồng Dược vui mừng vì hắn để ý đến ta, hoặc là muốn đè bẹp sự kiêu ngạo của Thẩm Như Huyên, nàng cực kỳ vui vẻ để Đàm Nô cùng ta ở một mình.

Buông khối mực xuống, Hồng Dược nhéo nhéo cổ tay, thần sắc tự nhiên nhìn ta cười nói: "Tay thiếp đau quá. Điện hạ, bảo Đàm Nô hầu hạ bút mực đi, thiếp hôm nay muốn lười biếng, được không?"

Quá lười để vạch trần tâm tư nhỏ bé của nàng, ta viết ra một câu mi phê (眉批:lời phê ghi trên mép sách; lời giải thích ở đầu trang), đầu cũng không ngẩng lên: "Đi đi, nghỉ ngơi thật tốt."

Hồng Dược liền đứng lên, khoát tay áo với Đàm Nô, ý bảo hắn buông đàn xuống, đến gần mài mực cho ta. Trước khi đi, Hồng Dược lại những điều ta thích và những điều ta không thích một lần nữa, nghe được Đàm Nô nói đã rõ, nàng cuối cùng mới hài lòng rời đi.

Đàm Nô luôn luôn hiểu chuyện, thấy ta bận rộn, hắn cực kỳ thức thời giữ im lặng, lần lượt thay trà trên bàn, chưa từng quấy rầy ta.

Ta chỉ làm việc của mình, bên cạnh đổi người cũng không thèm để ý.

Mãi cho đến khi đọc xong cuốn sách hôm nay, ta mới buông bút trúc trong tay xuống, tựa vào lưng ghế rộng, nhắm mắt lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mau-phi-ta-muon-lam-thai-hau/5.html.]

Luồng gió do ống tay áo tạo ra lướt qua má ta, đầu ngón tay Đàm Nô vuốt ve trán ta, lực không nhẹ cũng không nặng, thoải mái đến mức ta nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bên tai truyền đến thanh âm nhẹ nhàng thư nhã của Đàm Nô, mang theo ý cười mơ hồ: "Điện hạ thích sao?"

Ta không rõ ý hắn cười trừ một tiếng, vẫn nhắm mắt thản nhiên nói: "Thích." "Kiều mị đáng yêu, như bạch hồ (cáo trắng) trong núi, cô gia sao lại không thích?"

"Đa tạ Điện hạ thương xót."

Đàm Nô mỉm cười tao nhã rụt rè, hai tay đầu ngón tay từ gò má ta trượt đến đầu vai, lại từ cánh tay đi tới cổ tay: "Điện hạ dùng bút như đao, chắc rất mệt mỏi, nô tài giúp người xoa tay...".

Thanh âm gần trong gang tấc, mang đến bầu không khí mơ hồ.

Đàm Nô nhẹ nhàng dựa vào vai ta, mùi thơm dễ chịu của trúc tùng truyền đến, đầu ngón tay hắn vuốt ve lòng bàn tay ta, giọng nói trầm nhu: "Điện hạ...".

Từ chính diện nhìn tới, ta và Đàm Nô tư thế thân mật, cả người cơ hồ đều ngã vào trong n.g.ự.c hắn. Lúc Thẩm Như Huyên tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt hắn có phần khó coi, lên tiếng kêu lớn: "Điện hạ!"

Ta mở mắt ra, ngược lại có chút kinh ngạc, cơn gió nào thổi hắn tới đây.

Đàm Nô vẫn vây quanh ta như cũ, hắn ngẩng đầu, thấy thần sắc Thẩm Như Huyên như có tức giận, thanh âm cực kỳ vô tội: "Thẩm phó úy đừng hiểu lầm, nô tài chỉ giúp Điện hạ xoa tay mà thôi, ngài xem, Điện hạ rất thích."

Ta nhìn chén Thái Bình Hầu Khôi (một loại trà) trên bàn, nhíu mày, mùi trà thoảng hương xa xa, chậc, quả thật là trà ngon.

Thẩm Như Huyên nhìn về phía Đàm Nô, vẻ mặt không chút che dấu chán ghét: "Gãi đầu đùa giỡn, giả tạo, Điện hạ tuổi còn nhỏ, bị ngươi mê hoặc, làm sao có thể thanh tịnh?".

Tuổi còn nhỏ, bị người ta mê hoặc. Tư thái này của Thẩm Như Huyên, dường như mang theo vài phần ý tứ muốn quản giáo ta.

Mọi thứ trở nên thú vị.

Nâng tay ra hiệu cho Đàm Nô lui ra, ta đứng thẳng dậy giả vờ ngoan ngoãn, trên mặt tỏ vẻ ngây thơ: "Thẩm phó úy, cô gia thực sự là rất thích!"

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

"Đàm Nô giúp cô gia xoa vai bóp tay, rất thoải mái! Aiza... Chính là có chút ngứa ngáy...".

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Thẩm Như Huyên nhìn Đàm Nô càng thêm căm hận.

Đàm Nô cực kỳ phối hợp với ta, hắn nhìn thoáng qua Thẩm Như Huyên, tựa như bị dọa sợ, điềm đạm đáng thương nhìn về phía ta: "Điện hạ…"

 

Loading...