Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mẫu phi ta muốn làm thái hậu - 6

Cập nhật lúc: 2024-06-14 14:16:17
Lượt xem: 299

Ta lập tức vươn đầu ngón tay ra, móc tay hắn ra vẻ trấn an, nhìn Thẩm Như Huyên, ánh mắt không đồng tình nói: "Thẩm phó úy sao lại hung dữ như vậy? Đàm Nô yếu đuối, nhu nhược, ngươi dọa hắn sợ."

Đúng như dự đoán, Thẩm Như Huyên còn tức giận hơn khi bị đổ thêm dầu vào lửa.

Thật là thú vị, quá thú vị.

Bỏ mặc hai người họ, không quan tâm bọn họ sẽ ở chung như thế nào, ta đứng dậy, thong thả đi tìm Hồng Dược.

Nhớ tới chén Thái Bình Hầu Khôi kia, lúc đi đến bên cửa ta dừng một chút, xoay người thưởng nó cho Đàm Nô.

Đàm Nô nhìn Thẩm Như Huyên một cái, ôn nhu cảm tạ ta.

“Không cần cảm tạ." Ta mỉm cười và trao cho hắn cái nhìn đầy ý nghĩa trước khi rời đi: "Cô gia cảm thấy, ngươi rất xứng."

 

“Không cần cảm tạ." Ta mỉm cười và trao cho hắn cái nhìn đầy ý nghĩa trước khi rời đi: "Cô gia cảm thấy, ngươi rất xứng."

6

Có lẽ thật sự cho rằng ta còn nhỏ, Thẩm Như Huyên bắt đầu phòng bị Đàm Nô mỗi ngày. Mà Đàm Nô thật vất vả mới thân cận được với ta, nóng lòng muốn được sủng, thường xuyên lộ diện trước mặt ta.

Điều này tạo thành cục diện bế tắc khi hai người rõ ràng ghét nhau nhưng lúc nào cũng phải nhìn nhai vì muốn ở chung một phòng.

Nhưng không sao, ta thích xem kịch nhất. Thỉnh thoảng có hứng thú, ta còn có thể tham gia cùng bọn họ, coi như là giải sầu.

Trêu chọc Thẩm Như Huyên thật sự là cực kỳ thú vị.

Hắn dường như xem ta là một hài tử ngây thơ, mỗi lần Đàm Nô muốn tới gần ta, hắn liền lập tức lên tiếng quát ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Đàm Nô giống như là nhìn thấy thứ gì đó ghê tởm, bẩn thỉu.

Đàm Nô lúc đầu còn có chút kiêng kỵ, sau đó ở trước mặt Thẩm Như Huyên, lặng lẽ quyến rũ ta một lần, thấy thái độ mơ hồ của ta, lá gan hắn càng lúc càng lớn.

Hồng Dược mắt nhắm mắt mở, chỉ quan tâm đến chuyện cơm áo gạo tiền của ta. Đàm Nô được một tấc lại tiến một thước, để tránh xa Thẩm Như Huyên, hắn còn giả bệnh.

Buổi tối trở lại Đông Cung, Hồng Dược nói cho ta biết, Đàm Nô sinh bệnh, đang tĩnh dưỡng.

Có tin tức từ Tạ Đoan Bình, lương thực cứu trợ thiên tai đã đến nơi cần đến, lại có rất nhiều ngân lượng nên hôm nay tâm tình ta không tệ, suy nghĩ một chút, ta xoay người đi đến nơi ở của Đàm Nô.

Trong cung của phụ hoàng có rất nhiều mỹ nhân, lúc nào cũng bị bệnh nên ta không gọi thái y, chỉ cần đi xem hắn một chút, xem ra chỉ cần nhìn qua hắn một chút thì bệnh tật của hắn có thể chữa khỏi.

Giả vờ hồ đồ, lúc này ta cảm thấy đồng cảm với phụ hoàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mau-phi-ta-muon-lam-thai-hau/6.html.]

Tiểu xảo của Đàm Nô, khiến ta có chút mong chờ, mà hắn quả nhiên cũng không làm ta thất vọng, vừa mới mở cửa phòng, lọt vào mắt ta là vẻ hương diễm của hắn.

Đàm Nô xõa tung mái tóc dài, cổ áo hơi mở, hốc mắt hơi đỏ, thoạt nhìn như một mỹ nhân bị bệnh.

Ta bước đến bên giường, hàng mi dài của hắn khẽ run lên, rồi mở mắt ra.

"Điện hạ...". Hắn si ngốc gọi một tiếng, tựa hồ còn chưa từng tỉnh táo lại: "Đàm Nô đang nằm mơ sao?"

Ta nhìn hắn, với nụ cười nửa miệng.

Đàm Nô thăm dò ngoắc ngoắc ngón tay ta, thấy ta không kháng cự, liền kéo ta ngồi xuống bên giường. Tư thế của hắn vừa bướng bỉnh vừa đáng thương, giống như một đóa hoa trà trắng nhỏ trong mưa gió, chỉ chờ ta nhặt lên và yêu thương: "Điện hạ, Đàm Nô khó chịu."

"Ồ?" Ta nhíu mày, truy hỏi: "Chỗ nào khó chịu?"

Trong mắt Đàm Nô ngấn lên một chút lệ, hắn kéo tay ta, đặt ở ngực, nhẹ nhàng cắn cắn môi: "Ngực Đàm Nô đau, tim đập thật nhanh..."

Dưới bàn tay xúc cảm ấm áp, ta cúi người xuống: "Cô gia phải nghe một chút, trái tim này rốt cuộc có thể đập nhanh đến mức nào."

Vừa nói ta vừa nghiêng tai dán lên n.g.ự.c Đàm Nô. Đang định cẩn thận nghe kỹ nhịp đập trái tim của hắn thì một đôi tay đột nhiên xuất hiện, kéo ta ra khỏi n.g.ự.c Đàm Nô, ta kinh ngạc ngẩng đầu, chống lại ánh mắt phẫn nộ của Thẩm Như Huyên.

Thẩm Như Huyên có thể đến muộn, nhưng hắn sẽ không bao giờ vắng mặt để cản đường Đàm Nô.

"Thần đến muộn, Điện hạ đừng sợ!"

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Hiện giờ Thẩm Như Huyên chỉ coi ta là hài tử không hiểu chuyện, trong mắt hiện lên sự may mắn vì đã đến đúng lúc. Ngược lại, Đàm Nô không vui vẻ chút nào, hắn khát vọng nhìn ta, thanh âm khiến người ta thương tiếc, dường như có chút oán hận: "Điện hạ..."

Thẩm Như Huyên cực kỳ tức giận, không lưu tình vạch trần tiểu xảo của Đàm Nô: "Có bệnh thì đi tìm thái y, Điện hạ không biết y thuật, không trị được bệnh cho ngươi.”

Đàm Nô giả vờ không nghe thấy, vẫn hơi nhíu mày, đáng thương nhìn ta.

Mỹ nhân đau lòng, sao có thể không khiến người ta thương tiếc.

Tuy nhiên, Thẩm Như Huyên sợ ta mềm lòng mà an ủi Đàm Nô, nên hắn trực tiếp vác ta lên vai, sải bước rời đi. Hắn hành động không theo lẽ thường khiến Đàm Nô nhất thời chưa kịp phản ứng lại, sửng sốt nhìn theo.

Ta cũng tức giận, cô gia là Thái tử, Thẩm Như Huyên, lại dám làm như vậy!

Hắn một mạch vác ta về đến tẩm điện mới chịu buông xuống. Vừa được thả xuống đất, ta đã lấy hết sức đẩy hắn ra.

Cuối cùng, để giữ thân phận, ta nhịn xuống không cho hắn một cái tát.

"Điện hạ từ nay về sau, cách Đàm Nô kia xa một chút."

 

Loading...