Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mẫu phi ta muốn làm thái hậu - 3

Cập nhật lúc: 2024-06-14 14:15:27
Lượt xem: 479

Bằng mắt thường có thể thấy được sự tức giận trên mặt hắn, ta vội vàng chắp tay cúi đầu, thần sắc trở nên trang nghiêm vôi vàng: "Xin phụ hoàng đừng tức giận, hôm qua nhi thần đã đi Hộ bộ, hai năm nay quốc khố trống rỗng, chuẩn bị lương thực, cần có thêm một ít thời gian!"

Thật ra ta rất rõ ràng, phụ hoàng cũng không cần ta giải thích, hắn chỉ là muốn tức giận ở trên người ta mà thôi.

Giống như bây giờ, trong mắt hắn tràn đầy thất vọng cùng phẫn nộ, tiện tay cầm tấu chương trên ngự án, ném vào ta.

Ta nhắm mắt lại, cảm thấy đau nhói ở trán. Triều đình thoáng chốc trở nên lặng ngắt như tờ, thân thể ta lắc lư, cố gắng kìm nén con đau, lo lắng nhìn phụ hoàng: "Nhi thần bất tài, mong phụ hoàng đừng nổi giận, tổn hại sức khỏe của người!"

"Bệ hạ!".

"Bệ hạ!".

Người của Tạ thị đứng ra trước, Tạ Đoan Bình nghiêm túc nói: "Hai ngày trước triều nghị mới hạ chỉ, hôm nay đã phải gom đủ lương thực, cho dù là quốc khố có phong phú đi nữa, phía hộ bộ muốn phân bổ cũng phải tốn không ít thời gian, Bệ hạ! Thái tử Điện hạ thật sự là hữu tâm vô lực.”

Người phía dưới nhao nhao phụ họa, những năm gần đây, lòng nhân tư và hiếu thảo của Thái tử đã trở thành vũ khí hữu dụng nhất của ta.

Phụ hoàng cười lạnh một tiếng: "Là lỗi của trẫm."

Triều nghị hôm nay không vui mà tan, sau khi hạ triều, Tạ Đoan Bình cùng ta rời đi, hắn thở dài: "Điện hạ hôm nay chịu tủi thân rồi."

Vào Đông Cung mấy năm nay, Tạ thị đã giúp ta không ít, ở trong mắt người khác, Tạ thị là ngoại gia của Thái tử, đương nhiên gắn bó ở một chỗ.

"Cữu cữu, cô gia không tủi thân." Ta trong mắt tràn đầy tình cảm ái mộ, trong giọng nói có chút mất mát: "Là do cô gia bất tài, không thể chia sẻ nỗi lo lắng của phụ hoàng."

Vừa dứt lời, Triệu Nhữ Chi đi ngang qua bên cạnh ta.

Thân là người đứng đầu phái Thanh Lưu, Triệu Nhữ Chi chính trực, khó thu phục nhất, nhưng chỉ cần bắt đúng bệnh, thật ra hắn cũng dễ dàng lôi kéo nhất. Ta và Tạ Đoan Bình liếc nhau một cái, không nói một lời.

Sau nửa ngày bận rộn, cuối cùng ta cũng trở lại Đông Cung vào lúc sắc trời chạng vạng với những vết bầm tím trên trán.

Vừa mới vào tẩm cung, ta liền dựa vào lưng ghế, gọi: "Hồng Dược!".

Chạm vào vết thương ở trán, ta nhắm mắt lại, hét lên: "Hồng Dược, đầu cô gia đau quá!"

Một đôi tay từ phía sau duỗi tới, bôi thuốc mỡ cho ta rồi quấn lại, sau đó quấn băng gạc mềm, động tác cực kỳ ôn nhu, không làm ta đau chút nào.

Ta vẫn nhắm mắt lại, lười biếng hỏi: "Hồng Dược đâu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mau-phi-ta-muon-lam-thai-hau/3.html.]

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Hơi thở của của Đàm Nô truyền đến, hắn buông thuốc mỡ xuống, xoa bóp bả vai ta, bình tĩnh nói: "Buổi trưa Tạ Tam nương tử đến giao canh bồi bổ, nồi vẫn ở trên bếp, Hồng Dược mới đi vào bếp, chắc là sắp đưa tới đây."

Vừa dứt lời, Hồng Dược bưng một chén canh đi vào. Khuôn mặt nàng bình tĩnh, dấu ngón tay trên mặt còn rõ ràng. Ta trầm mặt xuống, nhìn thấy canh bổ trong tay nàng, chỉ lạnh lùng một câu "Bưng cho chó ăn đi".

Hồng Dược từ trước đến nay luôn nghe lời, ta nói bưng cho chó ăn, nàng liền bưng cho chó ăn. Lúc quay trở lại, nàng mang món đậu đỏ mà ta thích.

Ta tiếp nhận, múc một muỗng đưa vào miệng, thần sắc bình thản: "Là Tạ Chỉ Huyên đánh?" Hồng Dược tùy tiện gật đầu, nhưng lại chẳng để tâm.

Ăn xong chén đậu đỏ trên tay, ta nhìn chằm chằm vào dấu ngón tay phiếm hồng trên mặt Hồng Dược, không vui cũng không tức giận.

"Ngày mai nghỉ ngơi." Ánh mắt ta u ám, ý tứ không rõ: "Cô gia đi Tạ thị một chuyến."

4

Trước khi đoạn tuyệt với phụ hoàng, mẫu phi từng trở về Tạ thị một chuyến, cùng gia tộc làm một giao dịch. Mẫu phi ta cam đoan với tộc trưởng rằng hài nhi trong bụng mình, tương lai nhất định sẽ trở thành thiên tử của Đại Ninh.

Thiên tử ngoại gia, vinh dự tới cỡ nào.

Chung quy là không cưỡng được sự cám dỗ của quyền lực, Tạ thị cắn răng, tham gia vào ván cược của mẫu phi.

Tám năm trước khi ta rời khỏi Vĩnh Hương, mẫu phi muốn ta thề, lần thứ hai gặp mặt, ta phải là Thiên tử Đại Ninh, nếu thất bại, mẫu phi sẽ quyên sinh ở Vĩnh Hương, cùng ta đoàn tụ dưới hoàng tuyền.

"Thận nhi, cũng không phải mẫu thân bức con." Mẫu phi vuốt đầu ta, ngữ khí bình thản: "Nhưng Mẫu phi muốn làm thái hậu từ lâu rồi... Hài tử tốt, con nhất định không được khiến Mẫu phi thất vọng."

Những năm này ở Vĩnh Hương, mặc dù không ai dám khi dễ mẫu phi quá mức, nhưng mẫu phi ăn mặc giản dị, ngày ngày làm công việc ngay cả cung nhân thấp nhất cũng không muốn làm, chịu bao nhiêu khổ cực ta đều nhìn thấy, sao có thể nhẫn tâm khiến mẫu phi thất vọng.

Nếu ta không làm hoàng đế, mẫu phi sẽ không đồng ý trở lại bên cạnh ta, nhưng phụ hoàng tuyệt đối sẽ không đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta, đợi đến khi ta sinh hạ người thừa kế của hắn, hắn nhất định sẽ không chút do dự g.i.ế.c ta, đem chuyện ta vốn là nữ tử, vĩnh viễn chôn vùi dưới lòng đất.

Vì vậy, ta xác định được mục tiêu của mình chính là g.i.ế.c phụ hoàng.

Phụ hoàng đi càng sớm, ta cùng mẫu phi đoàn tụ càng sớm.

Mà Tạ thị, lại là một thanh song nhận đao (dao hai lưỡi) trong tay ta. Trừ khi thật cần thiết, ta sẽ không bao giờ làm Tạ thị xấu hổ, nhưng Tạ Chỉ Huyên ngàn vạn lần không nên, không nên động vào Hồng Dược của ta.

Hồng Dược lớn hơn ta bốn tuổi, từ Vĩnh Hương đến Đông Cung, nàng nhìn ta lớn lên, cùng ta mười lăm năm bên nhau.

Ngoại trừ mẫu phi, nàng là người duy nhất ta tuyệt đối tin tưởng.

 

Loading...