Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mẫu phi ta muốn làm thái hậu - 2

Cập nhật lúc: 2024-06-14 14:15:08
Lượt xem: 507

Phụ hoàng có ý tốt, ta đương nhiên là cung kính không bằng phụng mệnh, nhưng phụ hoàng không biết rằng, chuyện hắn tỉ mỉ lựa chọn nam sủng sớm đã bị mẫu phi ta tính toán. Một trong số hai nam sủng đó chính là nghĩa tử của Chiêu Võ đô úy Thẩm Trường Lâm năm đó, là Thẩm Như Huyên.

2

Hiện giờ vị trí Thái tử phi đang bỏ trống, hậu viện rộng rãi, Đông Cung chỉ có Hồng Dược là Chiêu Huấn của Thái tử cho nên mọi việc đều giao cho nàng xử lý.

Dựa theo quy củ, hai nam sủng này, bất luận là ai đưa tới, đều phải được nàng xem qua trước.

Có lẽ bởi vì ta đã xác định hai nam sủng là người của mình nên tối đến, Hồng Dược tự mình dẫn bọn họ đến tẩm cung của ta, mang theo một lá thư viết tay của mẫu phi.

"Điện hạ." Hồng Dược nhíu mày, không hài lòng nhìn ta: "Người không phải đã đồng ý với thiếp là qua giờ Tuất sẽ nghỉ ngơi sao? Sao còn đang xem tấu chương?" Nói xong, nàng chậm rãi đi tới.

Ta không cho ý kiến, tùy ý nàng thu đi tấu chương trong tay ta, sau đó vòng qua bên cạnh, bóp vai đ.ấ.m lưng cho ta.

Sự cứng đờ và đau nhức ở vai và cổ ngay lập tức thuyên giảm, sự khó chịu trên thân thể ta dần dần tiêu tan. Ta bóp chặt khoảng trống giữa mi tâm (lông mày), tựa vào lưng ghế, mở thư mẫu phi gửi đọc kỹ, cuối cùng ta mới có tâm trạng nhìn hai người đang đứng trước mặt.

Đàm Nô ôn nhu quyến rũ, Thẩm Như Huyên lạnh lùng cứng rắn. Hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt ở trong một phòng, áp chế lẫn nhau. Bên cương bên nhu, mẫu phi ta quả thật là thông thạo cách cân bằng.

Sau khi đem lá thư tới gần ngọn nến ta thuận tay ném vào chậu than bên cạnh bàn, hỏi: "Làm nam sủng sẽ rất cô độc, hai người các ngươi là tự nguyện sao?"

Người trả lời đầu tiên là Đàm Nô, đúng như tên gọi, giọng của hắn tao nhã trong trẻo, thanh âm như ngọc: "Điện hạ như trăng sáng, Đàm Nô nguyện làm sỏi bạc, đêm đêm nhận ánh sáng trong trẻo này." Ánh nhìn quyến rũ, khuôn mặt tuấn tú của hắn đúng là không khỏi khiến người ta muốn yêu.

Ta vuốt ve xoay nhẫn ngọc trên ngón tay, Thẩm Như Huyên liếc nhìn Đàm Nô, trong mắt lộ ra chút khinh thường, vì thế ta quay đầu nhìn về phía hắn: "Nhìn xem. Thẩm phó úy dường như không sẵn lòng?"

Sắc mặt Thẩm Như Huyên cứng đờ, hắn há miệng, muốn nói lại thôi. Không đợi hắn trả lời, ta tiếp tục bình thản nói: "Nói thật, Thẩm phó úy vốn nên đóng quân ở biên quan lại xuất hiện ở nơi này, cô gia không thích người khác bị ép buộc... nếu Thẩm phó úy không muốn ở lại Đông Cung, có thể rời đi, cô gia tuyệt đối không ngăn cản ngươi."

Trong nháy mặt, trong phòng có sự yên tĩnh, lực xoa vai của Hồng Dược cũng giảm đi rất nhiều. Ta có chút không hài lòng, bả vai khẽ động, nàng liền tăng lực xoa bóp như trấn an ta.

Sắc mặt Thẩm Như Huyên khó coi, ngũ quan anh tuấn lạnh lùng, thần sắc nặng nề, một lúc lâu sau mới cắn răng nặn ra một câu: "Thần, đương nhiên là nguyện ý...".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mau-phi-ta-muon-lam-thai-hau/2.html.]

"Đã là nguyện ý, ngươi lại bày ra sắc mặt như vậy, là muốn cho ai xem?"

Hồng Dược nhíu chặt mày, tay không ngừng di chuyển, khiển trách: "Vào Đông Cung là trở thành người của Đông Cung, thân phận trước kia sẽ không được sử dụng, Điện hạ tôn quý như thế, chẳng lẽ phải chịu sự cáu gắt vô cớ của ngươi sao?"

Thẩm Như Huyên mím chặt môi, sắc mặt càng thêm khó coi, thái độ kiêu kỳ. Nhưng thứ ta không cần nhất, chính là kiêu kỳ.

Vừa mới vào Đông Cung, Đàm Nô và Thẩm Như Huyên ngay cả thân phận chính đáng cũng không có, Hồng Dược lấy dáng vẻ Thái tử nghiêm khắc răn dạy hai người: "Ta mặc kệ các ngươi trước kia uy phong như thế nào, vào Đông Cung rồi thì phải nhớ cho kỹ, phải kính trọng Điện hạ, mọi việc phải lấy Điện hạ làm đầu..."

Đàm Nô khẳng định sẽ như vậy, Hồng Dược nhìn về phía hắn với thần sắc dịu dàng hơn rất nhiều.

Đầu ta hơi đau nhức, càng lúc càng mệt mỏi, không còn hứng thú xem kịch. Không quan tâm hai người kia có tự nguyện hay không, ta xua tay, ý bảo tất cả mọi người lui ra.

Hồng Dược ngoan ngoãn đứng dậy, nhưng khi chuẩn bị rời đi thì đột nhiên xin chỉ thị của ta: "Điện hạ, hai người hắn nên xử trí như thế nào đây?"

Ta khẽ ấn trán, tùy ý nói: "Ngày mai, bảo Đàm Nô ở bên cạnh hầu hạ ta."

Không khí trong phòng đột nhiên giảm xuống. Không cần nghĩ cũng cảm giác được thần sắc Thẩm Như Huyên lạnh thêm vài phần.

Nhưng vì cái gì chứ?

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Mỗi ngày công việc của ta bận rộn, ta không có kiên nhẫn, thật sự lười đi quản những chuyện vặt vãnh này, càng không có nhàn rỗi đi răn dạy Thẩm Như Huyên. Hắn bướng bỉnh thì cứ việc bướng bỉnh, dù sao cũng có Đàm Nô, ta lại không ngu xuẩn, không phải nên chọn một người biết cư xử sao?

3

Thời gian gần đây, phụ hoàng càng ngày càng cáu kỉnh. Ba ngày trước, Ly mỹ nhân được chẩn đoán có thai, đêm đó liền được ban cho một chén rượu độc. Phụ hoàng lúc trước rất sủng ái nàng, hiện giờ nói g.i.ế.c liền g.i.ế.c .

Lúc thượng triều mây xanh phủ kín. Phụ hoàng mỗi lần nhìn thấy ta, sẽ nhớ tới sự thật là mình không thể có con nữa.

Có lẽ trong lòng thật sự hoảng hốt, hắn yêu cầu ta ra khỏi hàng, tùy ý hỏi mấy vấn đề, rồi coi việc cứu trợ thiên tai ở Giang Nam như một chiếc bè (phao cứu sinh), nghiêm khắc khiển trách ta: "Đã bao lâu rồi? Thái tử, vì sao vẫn chưa chuẩn bị được lương thực cứu trợ thiên tai?!"

 

Loading...