Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lương Sử: Mạnh Ngọc - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-06 09:24:23
Lượt xem: 4,103

Phụ thân yêu thương ta hai mươi năm, nhưng người từng chỉ vào ta và nói rằng ta có tính cách tàn nhẫn.

Huynh trưởng yêu thương ta hai mươi năm, nhưng cũng ngồi riêng không chung bàn với ta, không dám nhìn ta.

Đệ đệ A Phan cùng ta bôn tẩu nghìn dặm, nhưng sau khi trở về nhà lại trốn trong phòng không muốn gặp ta.

Các đệ muội đều kính trọng ta, nhưng đồng thời họ cũng sợ hãi ta.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Các di nương càng không dám gây sóng gió.

Ta hiểm độc, ta tàn nhẫn, ta làm tỷ tỷ mà không hề yêu thương đệ muội, năm tuổi ta đã có thể đẩy muội muội xuống hồ, trên học đường ta thường gây chuyện đánh nhau.

Ta uống cạn bình rượu, kể lại từng chặng đường của mình cho Phùng tiên sinh nghe.

Ta sắp hai mươi tuổi rồi, quá khứ thật không dám nhớ lại, đặt ở trong lòng, nặng trĩu Người trước mắt là bậc hiền tài hiếm có, ông trung thành, nhân từ, được người dân yêu mến, sống thanh bạch giản dị. Ta vốn không được như thế này.

Hơi rượu bốc lên, ta hỏi: "Tiên sinh, thế nào là người tốt, thế nào là người xấu?"

Năm ta mười tuổi, quê nhà Vân Xuyên gặp phải hạn hán và nạn châu chấu, trước đây ta đọc sử sách, chỉ thấy thiên tai cả năm làm dân chúng lầm than, tuy trong lòng có thương xót nhưng khó mà tưởng tượng được, giờ nhìn lại, không khỏi có cảm giác "tại sao họ không ăn thịt".

"Năm thiên tai hạn hán, người người ăn thịt lẫn nhau."

Năm ấy, mẫu thân dẫn ta và đệ đệ ở nhà chịu tang tổ mẫu, triều đình ban lệnh điều động gửi tới chín lần, phụ thân phải đi nhậm chức ở Việt Châu. Mẫu thân chọn di nương và đệ muội theo cùng, còn huynh trưởng vì là đích trưởng tử, đương nhiên cũng phải đi theo.

Nhà chỉ còn lại ba mẹ con ta.

Rồi đại nạn ập đến.

Dân chúng không thu hoạch được hạt lúa nào, rễ cỏ vỏ cây đều bị ăn sạch, cổ họng họ khát đến rỉ máu, làn da thô ráp nứt nẻ.

Người ta nhìn chăm chăm vào đất vàng trên ruộng. Những đứa trẻ, má hóp lại, bụng thì phình to, khóc lóc gọi phụ mẫu, nói rằng con đau lắm. Nhưng không còn cách nào, phụ mẫu chúng cũng như vậy, gầy guộc như bộ xương, khô cằn như đất vàng, bụng phình như trống, gớm ghiếc đáng sợ.

Ta lén trốn ra ngoài, dùng hết sức lực chạy về nhà, giọng run rẩy bảo mẫu thân tăng cường tường rào, bảo gia nhân tăng cường cảnh giác, cho người kéo xe đi tìm phụ thân.

Trong nạn đói sẽ không còn ai là người, chỉ còn những kẻ ăn thịt người.

Nhưng mẫu thân mắng ta thậm tệ, nói ta có tâm hồn lang sói, nói ta ích kỷ, tàn nhẫn.

Phải, ta là con gái của Bác Viễn Hầu, sinh ra trong cảnh giàu sang phú quý, không thấy được nỗi khổ của dân chúng. Nếu phụ thân đã đặt nhiều kỳ vọng vào ta, ta sao có thể nhìn gia tộc và dân chúng c.h.ế.t đói ngoài đường mà không làm gì?

Ta quỳ dưới hiên, khóc lóc cầu xin mẫu thân, đừng đem hết lương thực ra cứu trợ, biết chúng ta có lương thực, người ta sẽ đến cướp; đừng để gia nhân ra ngoài an ủi dân chúng, họ sẽ biết trong phủ chỉ còn phụ nữ và trẻ con; đừng tự mình đi cứu trợ dân chúng, họ sẽ biết phu nhân nhân từ, và Mạnh phủ sẽ rơi vào nguy hiểm.

Mẫu thân đẩy ta ra, mắng ta còn không bằng cầm thú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/luong-su-manh-ngoc/chuong-11.html.]

Đúng vậy, người đời đều tốt đẹp. Trong thành ca ngợi Mạnh phu nhân hiền đức lương thiện, chỉ cần chúng ta ăn ít đi một chút, chỉ cần chúng ta không xa xỉ, chỉ cần chúng ta phái đủ người, mọi người cùng nhau vượt qua khó khăn, nạn đói sẽ qua.

Bà để ta và đệ đệ phát cháo ở ven đường, để ta nhìn thấy những người đói khát như thế nào.

Ta không cảm thấy xấu hổ, chỉ cảm thấy sợ hãi.

Những người đó không nhìn ân nhân, họ nhìn thức ăn.

Mạnh gia nhờ phụ thân mà trở nên giàu có, tất nhiên là phú quý.

Nhưng dù có giàu như thế nào, làm sao nuôi nổi toàn bộ dân chúng trong thành?

Phụ thân phái người đến tìm chúng ta, nhưng bị mẫu thân từ chối.

Mẫu thân nói: "Mạnh gia là Mạnh gia của Vân Xuyên, ta là phụ nữ của Mạnh gia, sao có thể bỏ rơi dân chúng ở đây?"

Từ lúc đó, ta đã biết, mẫu thân định sẵn sẽ chết.

Lòng tốt của bà là một sự tàn nhẫn, bà không nhận ra rằng ba người phụ nữ và trẻ em không thể chống lại thời thế này, bà không hiểu được đạo lý tuần tự mà tiến, được dân chúng khen ngợi vài câu liền phấn khích, không chỉ phát cháo đặc mà còn phát cơm khô, hết lương thực thì phát tiền, cầm cố trang sức của mình để lấy tiền, để cứu trợ dân chúng, để mua lương thực.

Không có đại quân của phụ thân trấn áp, không có bàn tay sắt của phụ thân, không có trí tuệ và tài năng của phụ thân, bà không thể làm được gì.

Đêm đó, phủ Mạnh gia bị bao vây, kho lương bị cướp bóc, ta dẫn đệ đệ trốn trong hòn non bộ cạnh hồ nước, mới tránh khỏi cảnh bị bắt và bị ăn thịt.

Ta và đệ đệ trốn suốt hai ngày, mới dám ra ngoài, đi tìm mẫu thân.

Mẫu thân chỉ còn hơi thở thoi thóp, dặn dò ta đi đến Việt Châu tìm phụ thân.

Bà bắt ta thề, nhất định phải chăm sóc tốt cho đệ đệ.

Ta nhắm mắt, dẫn đệ đệ rời đi, không quay đầu lại.

Cậu bé mập mạp được cưng chiều ấy vùng vẫy, gào thét, đòi mang mẫu thân đi, ta không ngần ngại tát cho cậu một cái.

Khi ta và đệ đệ tròn một tuổi, trời rực rỡ mây hồng, có một thầy bói từ xa đến, xin một chén rượu.

Ông chỉ vào ta nói: “Nữ tử này không phải người thường.”

Ông chắc không thể ngờ rằng, trước khi ta lập nên đại nghiệp, suýt nữa bị người ta bắt đi nấu vì sốt cao.

Chúng ta không dám lộ danh phận, không dám trò chuyện với người khác, dọc đường đều có chiến tranh, nạn đói khiến người ta c.h.ế.t đói, người chưa c.h.ế.t đói hoặc nổi dậy khởi nghĩa, hoặc trở thành kẻ cướp.

Ta dù sao cũng chỉ mới mười tuổi, mẫu thân giao phó ta chăm sóc đệ đệ, ta không thể làm trọn, miễn cưỡng duy trì không c.h.ế.t đói đã là khó khăn với ta lắm rồi.

Ta từng bị lừa, bị đánh, bị bán.

Loading...