Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không ngoảnh lại - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-07-20 21:16:22
Lượt xem: 211

“Đi thôi.”

Thấy tôi lại chìm đắm trong quá khứ, Bùi Kính Yến cầm áo vest từ lưng ghế lên, chuẩn bị dẫn tôi đi.

“Ể, anh không định đấu giá những thứ khác sao?”

Tôi ôm bức tranh vội vàng đi theo hắn.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Bùi Kính Yến đi phía trước, áo vest khoác trên tay, đáp: “Không, đấy là thứ duy nhất tôi muôn.”

15.

Niềm vui tìm lại được thứ đã mất làm tôi hơi choáng ngợp, kết quả là lúc đi đường tôi hơi mất tập trung.

“Em còn như vậy tôi sẽ lấy nó lại đấy.”

Nghe vậy, tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện mình suýt chút đã đ.â.m sầm vào thang máy. Nếu không có lòng bàn tay Bùi Kính Yến chặn ngay trán thì tôi đã đập đầu rồi.

Tôi mím môi giấu bức tranh ra sau lưng.

“Tôi ko ngắm nữa.”

Bùi Kính Yến bật cười, cũng không định so đo với tôi nữa mà bước vào thang máy. Tôi cũng theo hắn đi vào.

“Thưa anh, xin hãy chờ chút!”

Một người đàn ông ăn mặc lịch sự vội vàng chạy về phía chúng tôi. Anh ta vịn vào tường thang máy, một tay chặn cửa thang máy đang đóng lại, ngắt ngang nó.

“Xin lỗi vì đã quấy rầy.” Anh ta rút tay về, sau đó nhấn nút đi xuống, thở hổn hển nói: “Thưa anh, Chủ tịch của chúng tôi muốn có bức tranh trên tay anh, ông ấy sẵn lòng dùng vòng tay và hoa tai cùng bộ với món vật phẩm áp chót lần này để đổi.”

“Anh cũng biết, giá trị của bản thân bức tranh này không hề đáng giá năm mươi triệu, Chủ tịch của chúng tôi không mang đủ tiền nhưng vòng tay và hoa tai có giá hơn năm mươi triệu nhiều. Bức tranh này do phu nhân Chủ tịch vẽ, với Chủ tịch chúng tôi nó có giá trị vô cùng to lớn. Không biết anh có thể vui lòng từ bỏ yêu thích của mình để thành toàn một chuyện tốt không?”

Nghe vậy, tôi hiểu người một mực đấu giá với Bùi Kính Yến không phải người của hội đấu giá cố tình đẩy giá lên cao để làm khó mà là Lục Tinh Dương cũng đang ở đây, gã nhìn thấy bức tranh này nên muốn trả lại cho tôi.

Tôi vừa định lên tiếng đã bị Bùi Kính Yến giành trước: “Xin lỗi nhưng bức tranh này cũng rất quan trọng với vợ tôi, nên tôi không thể nhường được.”

“A!”

Trong tiếng hô kinh ngạc của người trợ lí, Bùi Kính Yến nhấn nút phía bên trong, cửa thanh máy đóng lại.

Tôi và hắn chậm rãi đi xuống.

[Bạn đang đọc Không nghoảnh lại được edit và đăng tại Nhân Trí page]

16.

Trong bãi đậu xe.

Bùi Kính Yến và tôi sóng vai bước đi.

“Xin lỗi, tôi chỉ muốn giải quyết càng nhanh càng tốt…”

“Tôi hiểu.”

Tôi ôm bức tranh ngắt lời giải thích của hắn, đứng cạnh xe nhìn vào mắt hắn.

“Cảm ơn anh, Bùi Kính Yến, hôm nay tôi rất vui.”

Bùi Kính Yến đột nhiên không dám trần trụi nhìn thẳng vào mắt tôi, mắt hắn bắt đầu đảo lung tung, chóp tai đỏ bừng, cuối cùng mới bình tĩnh lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-ngoanh-lai/phan-6.html.]

“Ừ. Em vui là được.”

Hắn đi vòng qua tôi, mở cửa ghế lái sau lưng tôi.

Nhưng do quá luống cuống nên tôi vô tình vấp phải cẳng chân mình và tự té vào ghế ngồi. Hoàn hảo ngồi thẳng vào lòng hắn.

…Thịnh…thình thịch…thình thịch… Tim tôi đập loạn xạ, tôi nuốt nước bọt nhìn Bùi Kính Yến đang bị mình đè dưới thân.

“Bùi…”

“…Bùi Kính Yến, ông đào đâu ra vợ?”

Giọng nói quen thuộc vang lên, cơ thể tôi thoáng chốc cứng đờ.

17.

Tôi không ngờ Lục Tinh Dương sẽ đuổi theo đến bãi đậu xe, lại còn ngay lúc chúng tôi đang ở trong tư thế hỏng bét thế này.

Hình ảnh tôi đang ngồi trên người Bùi Kính Yến, quần áo xốc xếch, hơi thở rối loạn trọn vẹn lọt vào trong mắt người vừa tới.

Sắc mặt Lục Tinh Dương sầm xuống một cách nhanh chóng.

“Bùi Kính Yến, có phải ông nên cho tôi một lời giải thích không?”

Bùi Kính Yến chỉnh lại bộ lễ phục có hơi lộn xộn của tôi, thả tôi ngồi xuống ghế rồi vỗ về tôi: “Em cứ ngồi yên trên xe đừng xuống, để tôi ra giải quyết.” 

Sau đó hắn đóng cửa lại.

Có lẽ Bùi Kính Yến sợ tôi nhịn không được rồi chạy ra, hắn bấm khóa từ khóa trái cửa xe. Sợ tôi ngộp thở, hắn còn tinh tế mở hé cửa kiếng.

Tôi bám vào khe cửa hóng chuyện giữa hai người.

Bùi Kính Yến và Lục Tinh Dương đứng cách chỗ tôi không xa, vừa đủ để tôi nghe được tiếng họ.

“Vợ bạn không được đụng vào, Bùi Kính Yến ông còn cần mặt mũi không hả?”

Bùi Kính yến đút một tay trong túi, thong dong đứng trước mặt Lục Tinh Dương đang nổi giận.

“Cậu chắc chắn cô ấy còn có thể là vợ cậu à?”

“Bùi Kính Yến, đờ mờ ông!”

Lục Tinh Dương đ.ấ.m vào mặt Bùi Kính Yến.

“CMN ông cố ý đúng không? Tôi còn đang thắc mắc sao đang yên đang lành Nhạc Thư Dĩnh lại chọc phải Nguyệt Yến, hóa ra ông chính là ông chủ phía sau Nguyệt Yến!”

Bùi Kính Yến lùi về sau một bước, hắn lau vết m..áu bên khóe miệng, càn rỡ cười, nói: “Vậy thì sao, nếu không phải cậu chừa đường, tôi có thể thừa cơ lợi dụng không?”

Lục Tinh Dương bị lời nói của hắn khiêu khích, vung tay lên chuẩn bị đ.ấ.m Bùi Kính Yến lần nữa.

“Mẹ nó chứ…”

… “Đủ rồi.”

Tôi hét lên từ trong xe.

Lục Tinh Dương bỏ tay xuống, cả người héo rũ như bị rút mất linh hồn.

Gã nhìn về phía tôi, nói: “Tang Tang.”

“Tôi nói đủ rồi.”

Loading...