Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không ngoảnh lại - Phần 7 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-20 21:17:40
Lượt xem: 399

Tôi rưng rưng nhìn Lục Tinh Dương, nói câu cuối: “Lục Tinh Dương, nếu anh còn để tâm đến tình cảm hai mươi năm từ thuở bé tới giờ và ba năm tình nghĩa vợ chồng thì để chúng tôi đi đi.”

“Được…”

Hốc mắt Lục Tinh Dương đỏ bừng, rốt cuộc cũng đồng ý để chúng tôi đi.

18.

“Shhhhhhhh…”

Tôi ấn miếng bông gòn lên khóe môi Bùi Kính Yến, khiến hắn suýt xoa đau đớn.

“Em nhẹ tay chút.”

Hắn nào ngờ tôi còn mạnh tay hơn.

“Tôi thấy anh có sợ đau đâu, không phải mới nãy hăng hái trêu tức hắn ta lắm sao?”

Tôi biết tính tình Lục Tinh Dương rất tệ, mà theo cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người, không thể có khả năng hắn không biết.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Mới nãy hắn nói chuyện ghẹo gan như vậy chắc chắn đã lường trước Lục Tinh Dương sẽ nổi giận, song hắn vẫn nói.

“Tại vì tôi không ưa tên đó.”

Bùi Kính Yến không tiếp tục (đấu võ mồm) với tôi nữa mà nói một cách rất thẳng thắn. Hắn nói tiếp: “Thật ra tôi rất ghen tị với hắn vì có thể cùng em lớn lên. Vì lí do đó mà trong vô thức em thân thiết với hắn hơn, nên dù thời đại học những nam sinh khác có theo đuổi em kiểu gì em vẫn chỉ luôn nghĩ về hắn. Hắn cùng em chia sẻ hai mươi năm, khoảng thời gian đó dù cho tôi có bù đắp kiểu gì cũng không cách nào lấp đầy được. Thế nên ba năm trước, tôi đã sớm biết mình sẽ thất bại trước Lục Tinh Dương.”

Tôi tránh ánh mắt hắn, tiếp tục hỏi: “Vậy sao hai người quen biết nhau?”

Bùi Kính Yến cầm túi nước đá trên bàn lên chườm vào khóe miệng trong lúc nhớ lại: “Bọn tôi là bạn cùng phòng hồi cấp ba, mối quan hệ của cả hai thật ra khá bình thường. Vốn là vậy, nhưng về sau khi biết tôi muốn theo đuổi em, quan hệ giữa bọn tôi càng lúc càng tệ, hắn không để tôi đến gần em nên tôi cố ý bắt nạt hắn, cứ vậy suốt ba năm.”

“Nhưng hời một cái chính là hắn không học cùng trường đại học với em, trời xui đất khiến em lại vào cùng trường với tôi, biết em thích bi-da nên tôi cố ý đăng kí vào cùng câu lạc bộ với em.”

Tôi bối rối, hỏi: “Hồi cấp ba tôi có quen anh à?”

Bùi Kính Yến cười khổ, nói: “Tôi đã xem em vẽ suốt cho đến khi em hoàn thành bức vẽ đầu tiên kia. Lâm Tang Nguyệt, em không nhớ à?”

Tôi cố gắng lục lọi trí nhớ, rốt cuộc cũng nhớ ra…

Trong phòng vẽ trường cấp ba, luốn có một nam sinh đứng ngoài cửa sổ xem tôi vẽ tranh. Tôi thấy đối phương thực sự tò mò nên đã mời hắn vào, ngồi mãi đến khi tôi vẽ xong. Chỉ là lực chú ý của tôi khoảng thời gian đó đặt hết trên người Lục Tinh Dương nên đã quên mất chuyện này từ lâu.

Tôi cảm thấy hơi có lỗi.

Nhưng Bùi Kính Yến nói rằng hắn không để bụng.

“Việc em không thích tôi khong phải là vấn đề của em.”

Tôi vừa định nói gì đó thì một vị khách không mời đã đến.

19.

Lục Tinh Dương cầm đơn ly hôn đứng trong phòng bi-da của Bùi Kính Yến. Thấy tôi đi ra, môi hắn run rẩy, nói: “Tang Tang, về nhà cùng anh được không em?”

Ngoài trời đang mưa, gã dầm mưa tới đây nên cả người ướt sũng. Trông gã hốc hác đến nỗi chỉ tích tắc sau sẽ bị thổi bay.

Nếu là trước đây, tôi đã sớm dùng khăn lông cẩn thận lau khô tóc gã, đồng thời giục gã đi tắm. Nhưng thời thế đã thay đổi, tôi chỉ thản nhiên lùi ra sau một bước, tránh khỏi sự đụng chạm của Lục Tinh Dương. Tôi nói: “Ký đi, như vậy tốt hơn cho cả tôi và anh, tôi không muốn gì từ anh cả, cứ theo thủ tục là được.”

Lục Tinh Dương không đồng ý.

“Không mà, anh sai rồi, em hãy tha thứ…”

“Tôi đã tha thứ cho anh rất nhiều lần.”

Rất rất nhiều lần. Nhiều đến mức những uất ức tích lũy đó còn nhiều hơn những gì người khác gây ra cho tôi trong suốt hai mươi năm qua.

Tôi biết tại sao Lục Tinh Dương thích Bạch Thư Dĩnh.

Ở nơi lạ nước lạ cái, không có gia đình bên cạnh, gã cảm thấy cô đơn. Đúng lúc đó Bạch Thư Dĩnh xuất hiện, nấu chút cháo trắng cho gã, cho gã cảm giác như ở nhà. Nhưng gã không hề nhìn thấy những nỗ lực của tôi dù cách cả trăm cây số. 

[Lời của beta: Toai đột nhiên nhớ tới CP Phèo Nở]

Tôi sợ gã ăn không ngon, mặc không tốt nên thậm chí còn hạ mình nhờ bạn học gã để ý chăm sóc nhiều hơn; sẽ bất kể phải ngồi xe bao nhiêu tiếng cũng đến bên gã.

Nhưng…

“Tôi không phải người thu gom rác. Anh không thể chỉ tìm đến tôi mỗi lần Bạch Thư Dĩnh không cần anh được, loại chuyện này có thể có lần đầu tiên, nhưng tuyệt đối tôi sẽ không cho phép nó xảy ra lần thứ hai.”

Tôi cũng không thể lần nào cũng thấp thỏm chờ đại gã quay đầu lại. 

Tôi không nói thêm nữa, quay người đi, cùng Bùi Kính Yến rời khỏi đó, không nhìn thấy sắc mặt gã thay đổi.

Lục Tinh Dương thế mà lại như sụp đổ tinh thần, gã nổi điên khiêng ghế dựa trong phòng bi-da đập loạn khắp nơi.

Cuối cùng, gã bị nhân viên an ninh cưỡng chế kéo ra ngoài.

20.

Cuối cùng chuyện tôi và Lục Tinh Dương li dị vẫn bị người nhà biết.

“Vâng, được ạ, con sẽ về ngay.”

Cúp điện thoại, tôi đang định lái xe về nhà cũ thì Bùi Kính Yến cố chấp yêu cầu muốn cùng tôi trở về.

Lúc về đến nhà, ba mẹ cũng không quở trách tôi mà chỉ thở dài không ngớt.

Quan hệ kinh doanh giữa họ và nhà họ Lục đã bị cắt đứt.

Mẹ nắm tay tôi, ánh mắt đong đầy sự đau lòng: “Bé ngoan của mẹ, vất vả cho con rồi.”

Tôi ôm mẹ thật lâu không nói gì, chỉ nức nở trong lòng mẹ.

Mẹ vỗ nhẹ lưng tôi, sau đó quay sang nhìn Bùi Kính Yến, nét mặt yên tâm vui vẻ, nói: “Con cũng lớn vậy rồi, trông giống mẹ con đến bảy tám phần.”

“Cô biết mẹ con sao?”

Bùi Kính Yến ngạc nhiên nói.

Hóa ra mẹ Bùi Kính Yến và mẹ tôi là bạn tốt từ nhỏ đến lớn, còn sống cùng nhau. Nhưng từ khi bà ấy mất vì khó sinh Bùi Kính Yến, ba Bùi vì quá đau lòng nên đã dẫn Bùi Kính Yến rời đi. Sau đó nhà họ Lục và Lục Tinh Dương dọn đến, cùng tôi lớn lên.

Hóa ra, chúng tôi vốn cũng có thể bạn bè cùng trưởng thành.

21.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-ngoanh-lai/phan-7-end.html.]

Sau đó, Lục Tinh Dương trở nên buông thả vì trầm cảm quá độ, cuối cùng đột ngột qua đời tại nhà. Còn Bạch Thư Dĩnh mấy năm trước bỏ rơi Lục Tinh Dương để xuất ngoại theo người chồng hiện tại, bây giờ lại ôm đứa bé về nối lại tình xưa với người kia. Lục Tinh Dương từ đầu đến cuối đều chỉ là người đổ vỏ.

Còn Bùi Kính Yến từ khi biết lẽ ra chúng tôi đã có thể cùng nhau trưởng thành liền trở nên chán nản. Khi anh lái xe đưa tôi về nhà, anh vẫn cảm thấy khó chịu.

“Tóm lại, vốn dĩ chúng ta không cần lãng phí nhiều năm như vậy.”

Lúc xe dừng lại, tôi hôn lên môi anh rồi ghé sát vào tai anh, nói: “Anh Bùi à, đừng có ghen mà.”

(--END--)

--------------------------------

Năm Thái Hòa thứ mười ba, ta và Lục Hoài Uyên thành thân.

 

Nữ nhi một vị quan nhỏ được gả cho Thám Hoa đương triều, người người đều nói ta chuột sa chĩnh gạo.

 

*(thám hoa - học vị dưới trạng nguyên và bảng nhãn, thời xưa.)

 

Ngay cả ta cũng nghĩ vậy.

 

Vì thế, ta dồn hết tâm lực, phụng dưỡng mẹ chồng, trông nom đệ muội, xử lý chuyện nhà cửa, để tóc bạc sớm và đôi mắt đục ngầu.

 

Cho đến sau cung yến, tình cờ bắt gặp Lục Hoài Uyên ôm Thái hậu đương triều vào lòng.

 

Sau khi tỉnh mộng, ta im lặng rút lui, đề nghị hòa ly.

 

Lục Hoài Uyên lại không đồng ý.

 

“Tạ Oản, ngươi sống là người của Lục gia c..hết là quỷ của Lục gia, ta quyết không thể buông tha ngươi.”

 

Bị ép đến tuyệt vọng, ta châm một mồi lửa lớn đốt từ đường Lục gia.

 

Trong khoảng khắc kéo Lục Hoài Uyên cùng c..hết, ta nghĩ.

 

Kiếp sau, A Oản ta, sẽ không bao giờ làm thê tử của ai nữa.

 

01

 

Nước mắt nhỏ xuống, cảm giác lạnh lẽo khiến ta mở to hai mắt.

 

Ánh lửa trong suốt, cảm giác nóng rực, tiếng than khóc xung quanh đều biến mất.

 

Dưới ánh nến tĩnh lặng, bốn phía đều yên tĩnh.

 

Phụ thân và mẫu thân ngồi trên cao đường, chậm rãi mở miệng.

 

“A Oản, hôm nay Lục gia cho người mai mối tới, người cầu hôn con là đại lang của Lục gia, Lục Hoài Uyên, ta và mẫu thân con đã đồng ý. Từ hôm nay trở đi, con ở nhà đợi gả, không nên ra ngoài nữa.”

 

Nghe đến cái tên Lục Hoài Uyên, hơi thở ta trì trệ, theo bản năng ngập ngừng nói.

 

“Không thể...”

 

Phụ thân ngồi trên cao nhướng mày, vỗ mạnh mặt bàn.

 

“Chuyện cưới gả là do phụ mẫu định đoạt, làm gì có chuyện con tự quyết!”

 

“Lục gia là thế gia cao quý ở Trường An, Lục Hoài Uyên tài trí hơn người, hôm nay trúng Thám Hoa, ngày sau sẽ không phải là nhân vật tầm thường, cửa hôn sự này nói cho cùng là nhà chúng ta trèo cao, còn tới phiên con cự tuyệt sao?”

 

Trong ánh nến tắt, khuôn mặt phụ thân và mẫu thân lúc ẩn lúc hiện.

 

Trong hoảng hốt làm cho ta nhớ tới khung cảnh ngày đêm ở Lục phủ của kiếp trước.

 

Đọc full MÂY TAN TRĂNG SÁNG tại Monkeyd

Loading...