Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không ngoảnh lại - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-07-20 21:16:06
Lượt xem: 234

“Cho đến lần cuối cùng, hắn hỏi tôi có muốn quen hắn không. Tôi đồng ý. Tôi biết có lẽ không hẳn là hắn ta thích tôi, nhưng bọn tôi đã có cuộc sống tốt đẹp suốt một thời gian dài, cuối cùng, chúng tôi đã kết hôn.”

“Khi mọi chuyện đang ngày càng tốt hơn, Bạch Thư Dĩnh trở lại. Có… có phải tôi không xứng đáng được hạnh phúc không?”

Bùi Kính Yến ôm tôi, ghì đầu tôi lên vai hắn. Nước mắt tôi nhuốm ướt một góc áo hắn.

“Không hề, em rất tốt, là tự hắn ta không biết quý trọng.” Bùi Kính Yến vuốt tóc tôi, cẩn thận từng chút xoa dịu cảm xúc của tôi.

Tôi càng khóc to hơn: “Thích một người thật quá khổ cực, tôi không muốn thích hắn ta nữa.”

Bàn tay đang vỗ về tôi khựng lại, Bùi Kính Yến nói: “Ừ, thích một người thật khổ cực… Chúng ta không thích hắn ta nữa.”

12.

Tôi đã sửa sang lại lớp trang điểm trong phòng nghỉ khá lâu. Sau khi chắc chắn qua gương rằng đôi mắt đỏ hoe vì vừa khóc của mình không thể bị phát hiện, tôi vịn tay Bùi Kính Yến tiến vào bữa tiệc.

Mới đầu tôi còn lo không biết có ai nhận ra điểm bất thường ở tôi hay không. Hoặc có lẽ, tôi và Lục Tinh Dương từng được ví như Kim Đồng Ngọc Nữ trong giới giờ lại quậy thành thế này, gã dẫn Bạch Thư Dĩnh đi khắp nơi thì cũng thôi đi, tôi lại còn theo Bùi Kính Yến dự tiệc, người khác nên đối xử với tôi và gã như thế nào? Mặt mũi hai nhà Lục, Lâm vất đi đâu? Nhưng đến khi vào trong rồi tôi mới nhận ra mình chẳng cần phải lo về vấn đề này chút nào. Nói đây là một bữa tiệc, còn không bằng nói đây là một phòng đấu giá lớn.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tôi và Bùi Kính Yến được đưa thẳng lên vị trí quan sát cao nhất, ngoài những nhân viên phục vụ mang đồ uống đến từng phòng, chúng tôi hoàn toàn không gặp ai khác dọc đường.

Những hội đấu giá tương tự như này tôi từng tham gia rất nhiều lần. Cách đây vài tháng, tôi cũng nhận được lời mời tham gia cuộc đấu giá này, cũng nghe nói sẽ có không ít đồ vật mới lạ nên đã chuẩn bị đến chơi một chút. 

Tuy nhiên hôm nay tâm trạng tôi có hơi chán chường, không cách nào khơi gợi được hứng thú nên tôi chỉ định xem Bùi Kính Yến chơi một mình, tiện thể xem xem hắn định đấu giá món nào.

Tuy nhiên, mọi việc diễn ra khác hẳn với tưởng tượng của tôi. Bùi Kính Yến mãi vẫn không ra giá bất kì món nào, trái lại vẫn luôn xử lí công việc.

Tôi đặt tập tài liệu vật phẩm đấu giá trên tay xuống, khó hiểu hỏi hắn: “Đừng nói với tôi anh dẫn tôi tới đây chỉ để ngồi làm việc cùng tôi nhé?”

Bùi Kính Yến nghe vậy liền ngừng thao tác trên máy tính bảng, nói: “Em sốt ruột cái gì, đồ tôi muốn còn chưa lên sàn.”

Tôi hiểu ra, nói: “Anh thích món đồ áp chót kia?”

Quả thật, chiếc vòng cổ phỉ thúy màu xanh đế vương áp chót lần này ngoài bản thân giá trị của nó, điểm đáng giá lớn nhất chính là nó là tác phẩm cuối cùng trước khi qua đời của nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Maureen. 

Đúng là mánh khóe quảng cáo.

13.

Bùi Kính Yến không nói gì, tôi chỉ xem như hắn đang giả ngầu.

Tôi lắc đầu, nhàm chán cầm điện thoại lướt mạng.

“Tám triệu.”

Chưa được bao lâu, tôi đã nghe người bên cạnh báo giá vào bộ đàm lần đầu tiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-ngoanh-lai/phan-5.html.]

Tôi chăm chú nhìn món đồ đấu giá bên dưới, nói: “Không phải vẫn chưa tới món áp chót sao…”

Câu thắc mắc của tôi ngừng bặt sau khi nhìn rõ vật phẩm đấu giá. Đó là một bức tranh, do tôi vẽ.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, phòng riêng đối diện đã ra giá cao hơn: “Mười triệu.”

Bùi Kính Yến tăng giá lần nữa: “Hai mươi triệu.”

Rõ ràng, giá đã đẩy đến mức này, tiếp tục báo giá là vô nghĩa, nhưng phòng riêng đối diện vẫn nhất quyết cắn chặt không nhả: “Ba mươi triệu.”

Tôi cau mày, ban đầu tôi bán nó giá chỉ có năm triệu, đẩy giá tới mức này rõ ràng không hợp lí chút nào. 

Tôi kéo cánh tay đang muốn ra giá lần nữa của Bùi Kính Yến, nói: “Bức tranh này không đáng cái giá đó, rõ ràng đối phương đang muốn đẩy giá, anh đừng mắc bẫy. Tôi cảm thấy đáng.”

Bùi Kính Yến nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc. Hắn cầm bộ đàm lên, báo giá lần cuối: “Năm mươi triệu.”

Một gõ, hai gõ, ba gõ.

Đối phương không tăng giá tiếp, Bùi Kính Yến thắng được món đồ này.

14.

Tôi cố nhịn xuống nhưng không nhịn nổi, nói: “Anh thừa tiền quá nên ngu luôn rồi hay gì?”

Hắn chưa kịp trả lời thì tiếng gõ cửa đã vang lên, bức tranh được đưa lên phòng chúng tôi. Bùi Kính Yến cầm bức tranh xem thật kĩ, nét mặt thoáng qua vẻ hoài niệm, song chẳng mấy chốc đã biến mất.

“Tiền bạc chẳng mua được tấm lòng son. Huống hồ, tôi kiếm tiền nhanh hơn tiêu tiền, tạm thời đại tiểu thư Lâm chưa cần lo tôi phá sản đâu.”

Nói xong, Bùi Kính Yến đưa bức tranh cho tôi.

Nhìn bức tranh sơn dầu màu sắc rực rỡ quen thuộc, mọi lời chỉ trích hắn tắt ngóm trong nháy mắt.

Không thể không nói, tuy ngoài mặt mắng Bùi Kính Yếu tiêu tiền bừa bãi nhưng thâm tâm tôi cũng rất muốn đua giá bằng được bức tranh này, cho dù phải trả cái giá hoàn toàn không có lợi cho tôi.

Đây là tác phẩm đầu tiên khi tôi học vẽ tranh sơn dầu năm mười bảy tuổi, đối với tôi nó có ý nghĩa rất đặc biệt. Những người trong hội đồng quản trị nhà học Lục sao có thể dễ dàng đối phó như vậy, chưa kể tôi còn là một người ngoài cuộc hoàn toàn không liên quan gì đến Lục thị.

Khi còn học đại học, tôi đã dành rất nhiều thời gian, sức lực và thậm chí cả tiền bạc để giúp Lục Tinh Dương giải quyết vấn đề của công ty gã.

Với tư cách người thừa kế tập đoàn, chúng tôi đều có trách nhiệm và nghĩa vụ những gì mình phụ trách. Vì vậy lúc đó tôi không cách nào mở miệng xin ba mẹ hết thảy các chi tiêu của mình, chỉ có thể dùng quỹ riêng của mình.

Nhưng chắp vá lung tung đến cuối cùng, tôi vẫn thiếu một khoản nhỏ. Cùng đường, tôi đành tới xưởng vẽ tháo bức tranh này xuống, gởi bán ở phòng đấu giá.

Sau đó, có lần Lục Tinh Dương hỏi tôi về tình hình bức tranh này, tôi dùng lí do lúc ba mẹ tặng quà đã vô tình lấy nhầm nó để lấp l.i.ế.m cho qua chuyện. Tôi cố bày ra vẻ thản nhiên, Lục Tinh Dương không hề nghi ngờ.

 

Loading...