Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không ngoảnh lại - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-07-20 21:15:37
Lượt xem: 187

Hắn lớn xác như vậy, nếu không thể gọi tỉnh, chắc chắn tôi không đào đâu ra sức mà khiêng hắn.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vươn tay chuẩn bị kéo tay hắn…Không ngờ lại bị hắn chộp cổ tay.

Đôi mắt Bùi Kính Yến hoàn toàn tỉnh táo, khóe mắt vương ý cười, trông không hề giống vừa mới tỉnh.

“Đại tiểu thư Lâm, tự ý xông vào phòng ngủ của đàn ông không phải thói quen tốt đâu nhé.”

Tôi cố rút cổ tay mình lại nhưng vô dụng, sức Bùi Kính Yến quá lớn, chỉ đành bỏ qua việc giãy dụa.

“Sao tôi không kệ anh lạnh c..hết luôn chứ?” Tôi giận dữ nói.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Bùi Kính Yến ngạc nhiên nhướn mày: “Ác vậy luôn?”

“Nói nhảm ít thôi, buông tôi ra, nếu anh tỉnh thì tôi về ngủ đây.”

Bùi Kính Yến nghe lời thả tay.

Ngay khi tôi quay người định rời khỏi sân thượng, Bùi Kính Yến đã đứng lên. Hắn xoay tôi lại áp lên cửa ban công, tấm rèm loạt soạt bay phấp phới, cuối cùng phủ lên người tôi và hắn.

Ánh mắt Bùi Kính Yến dưới ánh trăng sáng đến đáng sợ, hắn nói: “Hôm nay đã là ngày thứ ba. Lâm Tang Nguyệt, em còn nhớ đánh cược của chúng ta không? Hắn ta không tới.”

Đã là ngày thứ ba rồi.

Thực ra từ sáng sớm tôi đã biết, nhưng sau đó cả một ngày trôi qua mà Lục Tinh Dương hoàn toàn không có dấu hiệu muốn liên lạc với tôi. Có vẻ như khi đánh cược những chuyện liên quan đến Lục Tinh Dương, tôi đã được xác định sẽ là người thua cuộc.

“Vậy thì sao?” Tôi cúi đầu, cố ý không nhìn vào mắt Bùi Kính Yến.

Hắn hiểu tôi vẫn còn muốn trốn tránh nên tạm thời không ép tôi đưa ra quyết định. Bùi Kính Yến buông tay tôi, lảng sang chuyện khác: “Em thua. Nên là, yêu cầu cho người thua, Lâm Tang Nguyệt, ngày mai dự tiệc với tôi đi.”

10.

Trước bữa tiệc, tôi cầm điện thoại lướt vòng bạn bè. Ngón tay tôi khựng lại khi lướt đến một trạng thái.[Sinh mạng nhỏ rất ngoan cường.] 

Bạch Thư Dĩnh đăng trạng thái đó trên vòng bạn bè. Đính kèm là ảnh siêu âm và một bàn tay nam giới, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út sáng lóa khó mà bỏ qua nổi. Ngoài ra, trên ngón trỏ còn có vết sẹo mờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-ngoanh-lai/phan-4.html.]

Đó là lần tôi mắc kẹt trên cây lúc năm tuổi, Lục Tinh Dương dưới mặt đất cố gằng đỡ tôi nên bị nhánh cây đ.â.m phải.

“Tang Tang, đừng sợ, anh ở đây.”

Cậu bé Lục Tinh Dương không màng đến ngón trỏ đang chảy m..áu, ôm lấy tôi đang khóc vì sợ hãi, nhẹ nhàng vuốt lưng tôi an ủi. Đó không phải chuyện duy nhất Lục Tinh Dương làm cho tôi.

Hồi nhỏ lúc đi học, các bé trai rất thích kéo đuôi tóc của bé gái. Một lần chơi quá trớn, chúng lén mang bật lửa đến trường. Những đốm lửa đốt cháy hơn nửa mái tóc dài của tôi. Lục Tinh Dương đánh mấy tên nhóc đó dữ đến nổi về sau trong lớp không một bạn học nào dám bắt nạt tôi nữa.

Để lấy lòng tôi, người bị cháy tóc, nửa đêm dì hắn phát hiện hắn đứng trên ghế đẩu, cầm kéo cắt từng nhúm tóc lớn trong phòng tắm.

Hôm sau, khi mẹ tôi và mẹ Thẩm ngồi trên sôpha nhắc đến chuyện này, còn nói: “Tinh Dương ấy à, xem ra nó hoàn toàn thua trắng về tay Tang Nguyệt rồi.”

Gã bầu bạn bên tôi trong quá nửa hành trình của cuộc đời. Từ lúc bập bẹ tập nói, đến đồng phục học sinh rồi áo cưới, tôi có nhắm mắt cũng đều thấy bóng dáng gã. Chẳng qua, trên đời này những thứ tốt không trường tồn, mây màu dễ tán, thủy tinh dễ vỡ.

Tôi thấy thời gian đăng bài trên vòng bạn bè khéo sao lại chính là hôm qua.

Để đi cùng Bạch Thư Dĩnh, Lục Tinh Dương đã bỏ tôi lại nơi này. Cái thai mới được một tháng rưỡi, vừa khớp thời gian Bạch Thư Dĩnh về nước.

Gã đã nghĩ gì khi ở bên cô ta trong bệnh viên hôm qua? Liệu gã có lo lắng dù chỉ giây lát rằng một thân một mình tôi ở một nơi xa lạ có sợ hãi không chăng? Hay gã chỉ ngạc nhiên mừng rỡ khi có đứa con đầu lòng và sắp được làm cha?

11.

Tôi rơm rớm nước mắt.

“Đừng xem.” Bùi Kính Yến che mắt tôi từ phía sau: “Chỉ là một tên cặn bã mà thôi, không đáng. Lớp trang điểm của em mà lem thì lát nữa không ra ngoài gặp người được đâu.”

Tôi sụt sịt, nghẹn ngào nói: “Tôi biết.”

Tôi cố hết sức kìm nén cảm giác tủi thân và khó chịu, song tuyến lệ lại chẳng nghe lời chút nào, cứ phải chống đối tôi mới chịu. Càng cố nhịn xuống, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

“Chắc trong mắt anh tôi ngu ngốc lắm nhỉ, thích một người đến đánh mất chính mình. Nhưng phải nói, thật ra trước đây Lục Tinh Dương đối với tôi rất rất rất tốt, tốt đến mức chỉ hận không thể cho tôi tất cả mọi thứ hắn ta có, anh tin được không?”

Kể từ khi Lục Tinh Dương không vào cùng trường đại học với tôi, bọn tôi ít liên lạc hơn, trong đó có hơn một tháng tôi không thể liên lạc với hắn ta. Mãi đến khi về nhà, tôi mới phát hiện hắn ta có bạn gái.”

“Sau đó, hắn ta như biến thành con người khác, thường xuyên cãi nhau với tôi vì chuyện của Bạch Thư Dĩnh, mãi cho đến khi Bạch Thư Dĩnh xuất ngoại. Thời gian đó hắn ta sa sút cực kì, tôi sợ hắn ta xảy ra chuyện nên mỗi ngày đều lấy cớ đưa thức ăn để đến gặp hắn ta.”

Loading...