Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Muốn Làm Nữ Phụ Độc Ác - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-22 13:32:33
Lượt xem: 638

7

 

Lang trung là người Tiêu Khải tin tưởng, nhưng bà mụ thì không. Thấy Tiêu Khải ở ngoài toát mồ hôi hột, bà mụ tự nhiên nghĩ hắn là phụ thân của hài tử.

 

Ở Đại Yến có tập tục phụ thân của đứa trẻ phải vào phòng sinh cùng thê tử, bà mụ lại là người Đại Yến, liền kéo Tiêu Khải vào phòng sinh cùng ta.

Tiêu Khải vô cùng hoảng sợ, liên tục xua tay, bà mụ mắng: “Thê tử ngài trong phòng sinh vì ngài mà sống chết, kéo dài dòng dõi, còn ngài lại rụt đầu như rùa đứng ngoài cửa, ngài có còn là nam tử không!?”

 

Có lẽ vì lời mắng thấu tâm can của bà mụ, cũng có thể vì tiếng kêu thảm thiết của ta, Tiêu Khải dùng tấm vải đen bịt mắt lại rồi bước vào phòng sinh.

 

Người luyện võ có thính lực tuyệt vời, dù không nhìn thấy, Tiêu Khải vẫn linh hoạt tránh các chướng ngại vật để đến bên giường ta.

 

“Sao ngài lại vào đây?” Ta yếu ớt hỏi.

 

Chưa kịp đợi hắn trả lời, bà mụ đã chen vào: “Nử tử sinh con như bước qua cửa tử, làm sao có thể thiếu phu quân bên cạnh.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ta biết bà mụ đã hiểu lầm, định giải thích thì một cơn đau nữa ập đến, Tiêu Khải quỳ bên cạnh ta, nắm lấy tay ta nói: “Đừng sợ, ta ở đây.”

 

Phụ thân ta đã chuẩn bị sẵn các lang trung và bà mụ ở Bắc Cảnh, lần này ta đột ngột sinh sớm ở Đại Yến, họ không thể đến kịp. Lúc này Tiêu Khải trở thành người duy nhất ta có thể dựa vào, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, ta cảm thấy an tâm hơn.

 

Không biết bao lâu trôi qua, lâu đến mức ta cảm thấy mình đã kiệt sức, tay Tiêu Khải vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên phá tan sự yên tĩnh. Ta không còn sức để nhìn đứa bé vừa chào đời, bà mụ liền bế đứa bé đến cho Tiêu Khải.

 

“Là một bé trai!” Bà mụ chúc mừng Tiêu Khải.

 

Lúc này Tiêu Khải mới tháo tấm vải đen bịt mắt xuống, cẩn thận bế đứa bé mới chào đời, sợ bế không đúng cách, vội vàng đưa lại cho bà mụ.

 

Ta yếu ớt đòi nước uống, mặc dù các nữ tỳ giỏi giang của Tiêu Khải vây quanh ta, hắn vẫn tự tay chăm sóc, đỡ ta dậy dựa vào hắn, rồi bón từng ngụm nhỏ cho ta uống.

 

Ta không chịu nổi dáng vẻ chậm chạp của hắn, cảm thấy mình như sắp c.h.ế.t khát đến nơi, liền giật lấy cốc nước từ tay hắn, uống ừng ực. Tiêu Khải bên cạnh như bà mẹ già mà lải nhải: “Uống từ từ thôi, nàng muốn tự làm mình c.h.ế.t sặc sao?”

 

Ta nghi ngờ hắn đang nguyền rủa ta.

 

“Bé con khóc rất khỏe.” Tiêu Khải nói.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-muon-lam-nu-phu-doc-ac/chuong-7.html.]

Ta gật đầu: “Giống ta rồi, nhìn là thấy oai hùng dũng cảm.”

 

Tiêu Khải “chậc” một tiếng: “Nàng thật dám nói.”

 

“Ta chỉ nói sự thật thôi mà.” Ta kiêu ngạo đáp.

 

“Nàng đã đặt tên cho bé con chưa?” Tiêu Khải hỏi.

 

Ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Khải: “Nó tên là Sở Tiêu, Tiêu trong Tiêu Khải.”

 

Nghe vậy, Tiêu Khải lại đỏ mặt, ta liền tranh thủ cơ hội trêu hắn: “Sao ngài dễ ngượng ngùng thế.”

 

Tiêu Khải tự thú: “Ta đâu có đỏ mặt.”

 

Tiêu Khải rất thích Sở Tiêu, tìm cho bé con bà v.ú tốt nhất trong Đại Yến, có thời gian thì lại đến Bắc Cảnh thăm. Lâu dần, dáng bế bé con của hắn cũng trở nên thuần thục hơn, lúc nào cũng gọi bé con là “nghĩa tử”. Thật không biết, Tiêu Khải định làm dưỡng phụ của con ta hay muốn trở thành nghĩa phụ của bé.

 

Bé con cũng không phụ lòng Tiêu Khải, dù chưa biết lật, nhưng hễ thấy Tiêu Khải là cười tươi rói, chỉ cần Tiêu Khải có mặt là cứ dính lấy hắn. Thậm chí so với ta, mẹ ruột của nó, còn không bằng Tiêu Khải. Điều này khiến ta không khỏi hoài nghi, đứa con này rốt cuộc là của ai?

 

Thấy Tiêu Khải và bé con thân thiết, ta không kìm được mà nói: “Thất hoàng tử thích trẻ con như vậy, sao không sớm cưới Thất hoàng phi để tự sinh một đứa?”

 

Tiêu Khải không nhìn ta, tiếp tục chơi với bé con: “Ta không thích trẻ con, ta chỉ thích Sở Tiêu.”

 

Ta có chút tự hào: “Đó là điều đương nhiên, Sở Tiêu của chúng ta vừa đáng yêu vừa hoạt bát, ai gặp cũng thích.”

 

Tiêu Khải lườm ta một cái.

 

Ta không hiểu tại sao, chẳng lẽ ta nói sai gì sao?

 

“Ngài không thấy Sở Tiêu của chúng ta rất đáng yêu sao?”

 

Tiêu Khải với vẻ mặt chịu không nổi nữa, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói: “Ta không phải thích trẻ con, ta là thích mẹ của trẻ con, yêu ai yêu cả đường đi, mới thích trẻ con, nàng hiểu không!?”

 

Nói xong, hắn tức giận đẩy Sở Tiêu trở lại tay ta. Ta và Sở Tiêu nhìn nhau, Sở Tiêu như hiểu được lời của Tiêu Khải, cùng ta cười rạng rỡ. Ta hôn lên má nhỏ của con: “Nghĩa phụ của của con nói thích mẫu thân, nhưng câu nói vừa rồi nghe như đang mắng người vậy.”

Loading...