Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Muốn Làm Nữ Phụ Độc Ác - Chương 8 + PN

Cập nhật lúc: 2024-07-22 13:33:21
Lượt xem: 804

8

 

Xuân qua thu tới, Sở Tiêu nhỏ bé đã có thể chạy khắp nơi. Ta cũng không ngờ từ đầu tiên con học được không phải là “nương” mà là “phụ thân”. Đúng vậy, Tiêu Khải đã từ nghĩa phụ thăng cấp lên làm phụ thân rồi.

 

Bé con vẫn thích dính lấy Tiêu Khải, Tiêu Khải cũng rất cưng chiều bé con. Đường từ kinh đô Đại Yến đến Bắc Cảnh không gần, nhưng mỗi tháng hắn đều chạy hai chuyến. Mức độ thân thiết giữa hai cha con đôi lúc khiến ta nghĩ rằng Tiêu Khải không phải vì ta mà thích Sở Tiêu, mà là vì danh hiệu “phụ thân” của Sở Tiêu mà bị ép yêu ta…

 

Tiêu Khải bế bé con từ cổ xuống, giao cho nữ tỳ bên cạnh. Dù bé con đã buồn ngủ dụi mắt, nhưng vẫn cố gắng đòi chơi với Tiêu Khải. Tiêu Khải kiên nhẫn dỗ dành, hứa với bé con rằng khi bé con tỉnh dậy, hắn chắc chắn sẽ ở đó. Bé con không vui vẻ nhưng cũng đành để nữ tỳ bế đi.

 

Cuối cùng, chúng ta cũng có thời gian riêng tư, Tiêu Khải không chờ nổi mà bế ta về phòng...

 

Một canh giờ sau, ta nửa nằm nửa ngồi trong lòng Tiêu Khải, tận hưởng khoảnh khắc yên bình trong cuộc sống. Từ khi sinh Sở Tiêu, ta không có phút giây nào yên ổn, mỗi ngày đều nghĩ cách làm thế nào để nắm bắt cơ hội khi nó đến, nhằm hạ gục Cố Triệt, kéo gã xuống khỏi ngôi vị hoàng đế.

 

Như thể có linh cảm, Tiêu Khải xoắn một lọn tóc của ta, hỏi: “Cơ hội nàng chờ đợi có phải sắp đến rồi không?”

 

Ta không phủ nhận cũng không xác nhận. Theo dòng thời gian trong tiểu thuyết, một tháng nữa, Đại Ngụy và Điền Quốc phía nam sẽ có một trận chiến lớn. Đại Ngụy đại thắng, và cũng chính trận chiến này là bước đầu tiên để Cố Triệt hoàn thành việc thống nhất thiên hạ. Ta chờ đợi chính là trận chiến này.

 

Cố Triệt thân chinh ra trận, kinh đô phòng thủ lỏng lẻo, ta sẽ xuất binh vào lúc này để đánh gã một cách bất ngờ.

 

Một tháng sau, Bắc Cảnh đã phủ đầy tuyết trắng. Ta đang chuẩn bị những công việc cuối cùng trước khi lên đường. Bắc Cảnh khắc nghiệt, phụ thân ta lại rất yêu thương binh lính. Những binh lính xa quê đã sớm coi lời của phụ thân ta như kim chỉ nam, và ta dĩ nhiên trở thành tiểu chủ của họ. Ta đứng trên tường thành, nhìn xuống đoàn quân đen đặc phía dưới, không khỏi đỏ mắt.

 

Trong nguyên tác ban đầu, phụ thân ta bị lừa trở về kinh thành, Cố Triệt lại dùng ta làm mồi nhử để bắt phụ thân. Khi các tướng lĩnh Bắc Cảnh nghe tin dữ, họ đã tổ chức một đội quân tinh nhuệ chạy suốt đêm về kinh thành để cứu phụ thân ta, nhưng Cố Triệt đã chuẩn bị từ trước, tiêu diệt họ ở ngoại ô kinh thành.

 

Cố Triệt đã bí mật ký kết hiệp ước với Đại Yến, phối hợp từ trong ra ngoài, tiêu diệt toàn bộ đội quân “có ý đồ khác” này...

 

Một đội quân Bắc Cảnh khiến các nước thù địch khiếp sợ, đã biến mất như vậy, hàng vạn sinh mạng bị sự tham vọng và nghi ngờ của quân chủ g.i.ế.c chết. Trong tiểu thuyết, việc Cố Triệt thống nhất thiên hạ được viết sơ sài, không nhắc đến m.á.u và sự hy sinh, các đoạn viết về những binh lính này cũng rất ít ỏi. Nhưng ta tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.

 

Ta có tham vọng thao túng quyền lực, tất nhiên cũng có đủ khả năng để thực hiện. Ngay ngày Tiêu Khải lên ngôi Khả hãn, hắn đã phái đại quân cùng kỵ binh Bắc Cảnh của ta tiến về phía nam.

 

Hai đội quân đã từng chiến đấu với nhau trong nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ về đối phương, nên hợp tác cũng rất ăn ý. Chúng ta nhanh chóng tiến đến kinh đô Đại Ngụy, nhưng ta không vội tấn công vào thành, ta đang đợi Tiêu Khải.

 

Quả nhiên, sau hai ngày đóng quân ngoài thành, Tiêu Khải phái người đưa tin rằng hắn đã bắt sống Cố Triệt trên đường gã bắc tiến.

 

Ta không ngờ lần trở lại hoàng cung Đại Ngụy này lại là cảnh tượng như vậy, Hoa Lạc dẫn đầu một đám người trong hậu cung quỳ trước mặt ta. Không hổ danh là nữ chính, trong lúc nguy nan vẫn giữ được vẻ đẹp kiên cường.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ta mặc kệ Cố Triệt chửi rủa, đem gã và Hoa Lạc ném vào lãnh cung, phái binh lính canh gác chặt chẽ, bao vây trong ngoài lãnh cung.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-muon-lam-nu-phu-doc-ac/chuong-8-pn.html.]

Tiêu Khải thắc mắc: “Tại sao nàng không trực tiếp g.i.ế.c gã? Như vậy chẳng phải sẽ khiến quân phản loạn bên ngoài có cớ để chống lại sao?” Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Có phải vì gã là cha của Sở Tiêu không?”

 

Nhìn vẻ mặt lúng túng của hắn, ta xoa má hắn cười: “Sao? Ghen à?”

 

Tiêu Khải quay đầu một cách không tự nhiên: “Không, ta chỉ đang nói sự thật và lý lẽ.”

 

Cố Triệt và Hoa Lạc là nhân vật chính của thế giới này, ta không dám chắc g.i.ế.c họ vì không biết điều đó sẽ có ảnh hưởng gì đến thế giới, nên chỉ có thể giam giữ họ cùng nhau, cũng coi như gián tiếp hoàn thành tuyến truyện chính của thế giới tiểu thuyết, đảm bảo thế giới không bị sụp đổ.

 

Nhưng ta không thể nói với Tiêu Khải rằng chúng ta thực ra chỉ là những nhân vật không quan trọng của thế giới này, càng không biết phải giải thích thế nào, những chuyện này ta một mình chịu đựng là đủ rồi.

 

Ta kiễng chân hôn Tiêu Khải, rồi nhìn vào mắt hắn nói: “Ta đảm bảo với ngài, ta yêu ngài, đối với Cố Triệt ta không có chút lưu luyến nào hết. Tất cả những gì ta làm đều vì chúng ta có thể sống tốt hơn.”

 

Vừa dứt lời, Tiêu Khải ôm eo ta và hôn lên môi ta...

 

**Phiên ngoại**

 

Sử sách ghi lại, Sở Kiều Kiều lên ngôi trở thành nữ hoàng đầu tiên trong lịch sử, đổi quốc hiệu thành Sở. Thời kỳ cai trị của bà chính trị thanh liêm, đất nước thanh bình, đồng thời cũng là thời kỳ Đại Sở và Đại Yến thân thiết nhất, hai bên giao lưu buôn bán, không bao giờ xảy ra chiến tranh.

 

Tiêu Khải ôm Sở Kiều Kiều, buồn bã vì hai người lại phải xa nhau cả tháng.

 

“Kiều Kiều, ta không nỡ rời xa nàng.” Tiêu Khải làm nũng với Sở Kiều Kiều.

 

Sở Kiều Kiều nhẹ đẩy vai hắn: “Để thuộc hạ của ngài thấy ngài thế này, chắc bị dọa sợ không nhẹ đâu.”

 

Tiêu Khải vẫn chìm trong nỗi buồn chia tay: “Làm nũng với nương tử của mình thì sao chứ! Có cặp phu thê nào mà nửa năm mới gặp một lần, mỗi lần chỉ gặp được nửa tháng không?”

 

“Bỏ Đại Sở và Đại Yến à?” Sở Kiều Kiều cười nói.

 

Tiêu Khải gần như làm loạn lên: “Bỏ! Bỏ hết! Tất cả bỏ hết!”

 

Sở Kiều Kiều biết hắn đang giả vờ đáng thương, xoa đầu an ủi: “Đợi Sở Tiêu và Tiêu Na lớn lên, để chúng một đứa quản Đại Sở, một đứa phụ trách Đại Yến, chúng ta muốn ở bên nhau bao lâu thì ở bên nhau bấy lâu.”

 

Tiêu Khải suy nghĩ một lúc: “Theo tốc độ trưởng thành của chúng, ta nghĩ năm sau là được rồi.”

 

Thấy Tiêu Khải không có vẻ gì là đang đùa, Sở Kiều Kiều thở dài: “Sở Tiêu ít nhất đã bảy tuổi, tạm coi là được, nhưng Tiêu Na mới ba tuổi thôi, ngài tỉnh táo lại đi!”

 

(Hết)

Loading...