Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không chốn về - 9

Cập nhật lúc: 2024-08-03 13:09:01
Lượt xem: 709

13.

 

Có lẽ là vì gió thổi, ban đêm ta cảm thấy đầu nặng nề, cả người đều nóng khó chịu. Rồi lại lười gọi người, nghĩ chịu đựng là được.

 

Cho đến sau nửa đêm trên trán có cảm giác mát mẻ, lúc này mới thoáng dễ chịu một chút.

 

Nhưng ngủ không bao lâu, ta lại mơ hồ nghe được bên tai có người đang nói chuyện.

 

Nghe không rõ lắm, chỉ cảm thấy bực bội.

 

Ta vô thức phất tay, tựa hồ như đánh được thứ gì đó.

 

Thanh âm kia dừng lại.

 

Lại yên lặng.

 

Lúc ta an tâm ngủ thiếp đi, lại nghe thấy có người cười: “Ngươi ở trước mặt Diêm đệ cũng như vậy sao?”

 

Ta mơ mơ màng màng nghĩ đến A Diêm ngoan ngoãn lại nghe lời, ta đánh đệ ấy làm gì?

 

Lại là không gian yên tĩnh.

 

Một lúc lâu sau, người nọ nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Dạng, rốt cuộc ngươi đã hạ mê dược gì cho ta! Tại sao ta..?”

 

Đột nhiên dừng lại.

 

Ồ, nghe như là Bùi Hành Ứng.

 

Thật sự là sốt đến hồ đồ. Ngay cả nằm mơ cũng có thể mơ thấy Bùi Hành Ứng, ta nghĩ.

 

Lại mơ hồ nhận ra cổ tay bị nắm, xiêm y bên hông bị vén lên. Có cảm giác cái vuốt ve mát lạnh vết sẹo ở phần eo. Đó là nơi lúc trước bị Liễu Liên Tuyết dùng nước nóng làm bỏng, sau khi khỏi liền để lại sẹo.

 

Ta vốn cũng không quá để ý, chỉ là hôm nay bị vuốt ve như vậy thì có chút ngứa. Nhưng mí mắt lại nặng nề đến không mở ra được.

 

“Thẩm Dạng, ngươi không nên ở lại. Có ngươi ở đây, mẫu thân Diêm đệ sẽ không tiếp nhận Liên Tuyết.”

 

Không phải ta muốn ở lại, có bản lĩnh thì đưa thư hòa ly thư cho ta!

 

“Ngươi rốt cuộc muốn gì ở ta?”

 

Hòa ly thư, người đưa hòa ly thư cho ta là được.

 

...

 

Nam nhân đó nói rất nhiều. Ta nghe không rõ lắm, cuối cùng rơi vào giấc ngủ sâu.

 

Chờ ngày hôm sau tỉnh lại thì thân thể đã gần như khỏe hẳn. Ta nhìn chằm chằm đầu giường hồi lâu, cuối cùng giơ tay lên ngửi ngửi, có hương hoa sen nhàn nhạt.

 

Ồ, tối hôm qua không phải là nằm mơ, ta nghĩ.

 

14.

 

Bùi Diêm ở nhà không bao lâu liền trở về học viện.

 

Trước khi đi còn không quên nhắc nhở ta chờ đệ ấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-chon-ve/9.html.]

Ta cười đồng ý.

 

Xoay người đối diện với ánh mắt nặng nề của Bùi Hành Ứng.

 

“Quan hệ giữa ngươi và A Diêm thật tốt.” Giọng điệu ý tứ không rõ.

 

Mà lần này ta nhìn chằm chằm Bùi Hành Ứng hồi lâu, cho đến khi hắn có chút không được tự nhiên quay đầu đi mới cười: “A Diêm là người có bản lĩnh, ta rất thích đệ ấy.”

 

Sắc mặt Bùi Hành Ứng trong nháy mắt tối sầm lại.

“Thẩm Dạng.” Hắn cảnh cáo: “Nàng bây giờ vẫn là thê tử của ta, chớ ảnh hưởng đến Diêm đệ.”

 

Chỉ là sự tức giận trong thanh âm không che giấu được.

 

Ta không quá để ý gật đầu.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Nhưng khi Bùi Hành Ứng xoay người rời đi lại đột nhiên gọi hắn lại: “A Hành.”

 

Thân thể Bùi Hành Ứng cứng đờ, nhưng bước chân lại ngừng lại.

 

Ta giả vờ không nhìn thấy sự khác thường của hắn, nhẹ giọng: “Sắp đến tết Nguyên Tiêu rồi, lúc trước chàng đã nói sẽ cùng ta đi xem hội đèn lồng.”

 

“A Hành ca ca.” Liễu Liên Tuyết theo bản năng muốn bắt lấy tay áo Bùi Hành Ứng, lại bị hắn bất động thanh sắc tránh đi.

 

Một lúc lâu sau, Bùi Hành Ứng lạnh giọng đáp: “Ta biết rồi.”

 

Ta gật đầu, nghĩ thầm bọn họ không lừa ta.

 

Bùi Hành Ứng quả thật là đang từng chút từng chút khôi phục trí nhớ. Nhưng cuối cùng hắn không thể trở lại thành A Hành.

 

15.

 

Lễ hội Nguyên Tiêu ở kinh thành vô cùng náo nhiệt.

 

Bùi Hành Ứng cũng không để cho quá nhiều người đi theo. Chỉ là khi đám đông chen chúc lại theo bản năng che chở ta.

 

Ta nhìn lên hắn.

 

Bùi Hành Ứng nhíu mày, giọng điệu cứng rắn giải thích: “Nếu bị tách ra tìm không thấy ngươi, sau khi trở về mẫu thân lại mắng ta.”

 

Ta cười cười: “Ta biết đường về phủ.”

 

Vì thế Bùi Hành Ứng không lên tiếng nữa. Nhưng động tác che chở ta lại không thay đổi.

 

Ta cũng không quá để ý, chỉ là lúc đi ngang qua quầy hàng không nhịn được mua rất nhiều thứ.

 

“Lúc trước A Hành ở trong phủ không thể đi ra ngoài, luôn quấn lấy ta nói muốn ăn kẹo hồ lô. Phu nhân không cho phép A Hành ăn nhiều, hắn liền kêu ta lén lút mang tới. Có lần bị phu nhân bắt được, chúng ta cùng nhau bị phạt chép chữ.”

 

Ta tự mình nói, cũng mặc kệ Bùi Hành Ứng có nghe lọt hay không.

 

“Khi đó ta chưa biết ra nhiều chữ lắm, A Hành chép xong liền tới dạy ta, sau đó lại vụng trộm giúp ta chép vài tấm, thề son sắt nói với ta phu nhân nhất định là nhìn không ra. Kết quả bị phu nhân mắng một trận, còn oan ức hỏi ta sao phu nhân lại nhìn ra được.”

 

Nghĩ đến những chuyện trước kia, ta không nhịn được cười cong mắt.

 

Bùi Hành Ứng nhìn ta một cái, rốt cuộc không ngăn cản ta.

 

Thế là ta tiếp tục: “Ngay từ đầu ta còn rất sợ A Hành... Cũng không thể nói là sợ, là ta không biết nên ở chung với A Hành như thế nào. Dù sao trước khi thành hôn, chúng ta chưa từng gặp mặt. Ta biết ta là chuột sa chĩnh gạo, cho nên đối với A Hành liền đặc biệt cẩn thận từng li từng tí. Nhưng Bùi phu nhân cùng A Hành đều đối tốt với ta, tốt đến mức làm cho ta cảm thấy chỉ là một giấc mộng, cả đêm cũng không dám ngủ say.”

 

Loading...