Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không chốn về - 10

Cập nhật lúc: 2024-08-03 13:09:52
Lượt xem: 660

Ta mím môi, có chút ngượng ngùng: “Sau đó A Hành sẽ dỗ ta.”

 

Vì để Bùi Hành Ứng có thể sớm nhớ lại, Bùi phu nhân nhiều lần đều để cho ta ở trước mặt Bùi Hành Ứng nói chút chi tiết.

 

Nhưng luôn luôn không có cơ hội. Bởi vì Bùi Hành Ứng không muốn nghe.

 

Thậm chí ngay cả thức ăn ta đưa qua hắn cũng không muốn đụng một chút.

 

Nhưng hôm nay Bùi Hành Ứng trầm mặc nghe những chuyện nhỏ nhặt này.

 

Lúc đi tới một đầu hẻm, ta đột nhiên dừng lại.

 

“Làm sao vậy?” Bùi Hành Ứng theo bản năng hỏi.

 

Ta lắc đầu.

 

Thật lâu sau mới nhẹ giọng: “A Hành từng cứu ta.”

 

Thẩm gia đã bán ta. Ta vốn không liên quan gì đến gia đình đó. Nhưng một lần nào đó ra ngoài thì bị phụ thân trước đây bắt được.

 

Ông ta dính vào cờ b.ạ.c thiếu một đống nợ, lại nghe nói Bùi gia đối với ta vô cùng tốt, cho nên liền đánh chủ ý lên ta.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Khi đó là A Hành lao ra cứu ta.

 

Hắn rõ ràng rất sợ hãi. Nhưng vẫn cố lấy dũng khí chắn trước mặt ta, lớn tiếng bảo ông ta cút.

 

Sau đó ta mới biết được sau khi ta rời đi không bao lâu, A Hành vốn đang chờ trong cửa hàng bánh ngọt đột nhiên bất an. Hắn khăng khăng muốn tới tìm ta.

 

Sau đó ta vẫn cảm thấy A Hành không phải ngốc, hắn là một loại tồn tại khác của Thần linh trên thế gian này.

 

Bùi Hành Ứng trầm mặc.

 

Cuối cùng quay mặt đi, giọng điệu cứng ngắc: “Ta không phải hắn.”

 

“Ta biết.” Ta nhìn Bùi Hành Ứng cong mắt cười cười, còn nói: “Nghe nói hôm nay Nguyệt Ảnh Lầu có một bữa tiệc ngắm đèn, chúng ta đi xem một chút đi.”

 

Bùi Hành Ứng đồng ý.

 

16.

 

Tai nạn xảy ra đột ngột.

 

Đến khi kịp phản ứng, Bùi Hành Ứng đã theo bản năng che chở Liễu Liên Tuyết không biết xuất hiện từ lúc nào.

 

Đó là điều nên làm.

 

Dù sao thì là Trần Minh Trí lao ra muốn làm tổn thương Liễu Liên Tuyết.

 

Chỉ là không ai nghĩ tới, thật ra mục tiêu của Trần Minh Trí vẫn luôn là ta.

 

“Bùi Hành Ứng, ngươi đã đoạt nương tử của ta, ta đây cũng sẽ không để cho ngươi sống tốt!”

 

Bộ mặt dữ tợn rất nhanh xuất hiện ở trước mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-chon-ve/10.html.]

 

Ta lại theo bản năng nhìn Bùi Hành Ứng.

 

Hắn bất ngờ hoảng hốt, ánh mắt nhìn chằm chằm ta tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi.

 

“Dạng Dạng!”

 

Ta dường như nghe thấy hắn gọi ta như vậy, giọng nói run lên. Nhưng đám người chen chúc, tiếng ồn ào không ngừng. Cuối cùng có người kêu lên: “Có người rơi xuống nước!”

 

Trước khi rơi xuống nước, Bùi Hành Ứng cũng chưa từng chen qua đám người tới bắt lấy ta.

 

Ừm, trong dự đoán.

 

17.

 

“Khi còn bé A Hành từng bị một đám kẻ xấu bắt đi, sau khi trở về tính tình của hắn liền âm trầm không ít, đối với người bên ngoài lại càng cảnh giác. Đoạn thời gian đó là cô nương Liễu gia kia một mực ở cùng A Hành, cho đến sau đó ta tra ra đám kẻ xấu kia có quan hệ với Liễu gia. Nhưng khi đó quan hệ giữa A Hành và Liễu Liên Tuyết rất tốt, ta cũng không có chứng cứ xác thực xác nhận Liễu gia, liền nhất thời không nói cho hắn biết, chỉ muốn chờ sau này tìm một cơ hội, lại không nghĩ hôm nay ngược lại là hại ngươi.”

 

“Nó từ nhỏ tính tình ngạo mạn, không chịu được mất mặt.”

 

“Lúc trước A Hành có nuôi một con mèo, hắn rất thích nó, mỗi ngày đều mang theo bên cạnh. Nhưng sau đó chỉ vì con mèo kia làm hắn mất mặt trước mặt người khác, A Hành liền nhẫn tâm vứt bỏ nó, cũng không nuôi thêm bất kỳ con mèo nào. Ngay cả khi con mèo kia chết, A Hành cũng không có bất kỳ phản ứng gì.”

 

“Chúng ta vốn tưởng rằng A Hành chán ghét. Cho đến có một ngày hạ nhân trong viện ngửi được mùi hôi thối, chúng ta thế mới biết được là A Hành giấu con mèo đã c.h.ế.t kia đi. Đồ đạc của hắn, cho dù không cần cũng không chấp nhận được người khác đụng vào.”

 

 

“A Dạng, con đã nghĩ kỹ chưa?”

 

 

“Rồi.”

 

Ta nghĩ nghĩ, lại nhìn Bùi phu nhân cười: “Ta so với con mèo kia mạng lớn hơn một chút.”

 

18.

 

Ta giỏi bơi lội.

 

Nhưng mà chuyện này ít có người biết, ngay cả A Hành cũng không biết.

 

Bùi phu nhân thay ta an bài tốt tất cả. Ta rất biết ơn bà ấy.

 

Rời khỏi kinh thành năm thứ hai, ta mở một tiệm bánh ngọt. Ta không tìm được con mèo để nuôi, nhưng ta nhận nuôi mấy tiểu cô nương bị bán như ta, giữ các nàng ở trong cửa hàng làm việc.

 

Cửa hàng càng mở càng lớn.

 

Ngày càng có nhiều người đến nói chuyện với ta.

 

Ta đều từ chối.

 

Chỉ là thư sinh nhu nhược từng được ta cứu ở nhà bên cạnh có chút kỳ quái. Hắn ta nói hắn muốn trở thành nhân viên kế toán, nhưng khả năng tính toán của hắn cũng không lợi hại bằng Hồng Vân.

 

Ta vô cùng thành khẩn đề nghị: “Sao ngươi không đi tìm việc khác?”

 

Hồng Vân là một cô bé ta nhận nuôi, tính toán rất tốt. Chỉ là trời sinh tính tiết kiệm một chút, người bên ngoài đừng hòng lấy được một xu từ chỗ nàng.

 

Loading...