Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không chốn về - 8

Cập nhật lúc: 2024-08-03 13:07:39
Lượt xem: 560

Bùi Diêm cúi đầu nhỏ giọng mở miệng, tràn ngập áy náy: “Thật xin lỗi, đệ cũng không ngờ đại ca hồi phục xong sẽ biến thành như bây giờ.”

 

“Đệ xin lỗi ta cái gì? Việc này vốn không liên quan gì đến đệ.”

 

Ta bị đệ ấy chọc cười, cũng không nhận lấy bình sứ: “Những vết sẹo này gần như đã lành rồi, ta cũng không dùng được. Ngọc cao mỗi người một phần, đệ phải giữ lại cho cô nương mình thích.”

 

Nghe nói tới “cô nương mình thích”, Bùi Diêm thoáng đỏ mặt. Đệ ấy nhỏ giọng nói thầm: “Làm gì có thích cô nương nào”

 

Không đợi ta trêu ghẹo hỏi kỹ, Bùi Diêm giống như là nắm củ khoai lang phỏng tay vội vàng nhét ngọc cao cho ta: “Đại tẩu, tẩu dùng trước đi!”

 

Ta không lay chuyển được đành nhận, nghĩ rằng chờ lúc rời đi trả lại cho Bùi Diêm cũng không muộn.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Thấy ta nhận lấy, Bùi Diêm thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu vui vẻ nói với ta chuyện về các bạn cùng trường.

 

Ta nghe thấy cảm thấy thú vị.

 

Nhưng mà không biết vì sao, ta luôn cảm giác ớn lạnh trong người, như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.

 

Bùi Diêm ngừng lại: “Tẩu tẩu làm sao vậy?”

 

“Không có gì.” Ta lắc đầu, coi như là mình trong khoảng thời gian này ngủ không ngon.

 

Dừng một chút, ta lại nhắc nhở đệ ấy: “Sau này đệ đừng gọi ta là tẩu tẩu, đừng để đại ca đệ nghe được lại tức giận.”

 

Có lẽ là nghĩ đến Bùi Hành Ứng tính khí thất thường kia, Bùi Diêm yếu ớt ồ một tiếng.

 

Nhưng tính tình đệ ấy tốt, rất nhanh liền lại hăng hái bừng bừng.

 

Cho đến tiệc tối Bùi Diêm nhìn thấy Liễu Liên Tuyết ngồi bên cạnh Bùi Hành Ứng, chiếm lấy vị trí vốn thuộc về ta, săc mặt đệ ấy trong nháy mắt thay đổi: “Đại ca đây là ý gì!”

 

“A Diêm về rồi à.” Bùi Hành Ứng ngước mắt, mặt không đổi sắc: “Vừa lúc tới làm quen.”

 

Lời này mặc dù là nói với Bùi Diêm, nhưng Bùi Hành Ứng lại nhìn chằm chằm ta, đáy mắt tối tăm không rõ.

 

12.

 

Một bữa cơm đoàn viên ăn đến mức lo lắng.

 

Ta chấp nhận được. Chỉ có Bùi phu nhân và Bùi Diêm sắc mặt xanh mét.

 

Buổi tối kết thúc, Bùi Hành Ứng trực tiếp bị gọi đến thư phòng.

 

Còn Bùi Diêm cố ý cùng ta đi dạo trong hoa viên tiêu thực.

 

“Đệ không đi ôn bài sao?” Ta nói: “Phu nhân còn chờ đệ làm rạng rỡ tổ tông Bùi gia.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-chon-ve/8.html.]

“Đi muộn một chút cũng không sao.” Bùi Diêm dừng một chút, lại ấp úng. Cuối cùng mới cực kỳ nhỏ giọng hỏi ta: “Tỷ không thích đại ca sao?”

 

Ta sửng sốt: “Vì sao lại hỏi như vậy?”

 

“Chỉ là cảm thấy như vậy,” Thiếu niên gãi gãi tóc, thoạt nhìn có chút buồn rầu: “Mặc dù đệ không có người trong lòng, nhưng cũng biết nếu thích một người, là không muốn nhìn thấy có ai khác bên cạnh người đó. Nhưng vừa rồi ta thấy tỷ...”

 

Hắn rối rắm trong lời nói, lại cẩn thận từng li từng tí: “Vừa rồi đệ thấy tỷ nhìn Liễu Liên Tuyết kia, hình như không có tức giận?”

 

Ta bị bộ dáng này của đệ ấy chọc cười.

 

“Vậy đệ muốn gặp ta vừa khóc vừa nháo, để cho phu nhân đuổi Liễu cô nương đi sao?”

 

Ta vốn là cố ý trêu ghẹo, lại không ngờ Bùi Diêm nghiêm túc suy nghĩ, hỏi ngược lại ta: “Vì sao không thể?”

 

Ta sững sờ.

 

“Từ sau khi tỷ vào phủ, thân thể đại ca mới dần dần tốt lên. Lúc trước nếu không phải có tỷ bảo vệ đại ca, đệ và mẫu thân cũng sẽ không biết đại ca chịu nhiều tủi thân như vậy. Mấy năm nay thân thể mẫu thân cũng không tốt, đệ lại không ở bên cạnh bà ấy, cũng vẫn luôn là tỷ chăm sóc mẫu thân...”

 

Bùi Diêm nói từng cậu một. Nói xong lời cuối cùng đệ ấy hơi ngượng ngùng, nhưng đáy mắt lấp lánh.

 

Bùi Diêm nói: “Tóm lại ở trong lòng đệ, tỷ so với Liễu Liên Tuyết kia tốt hơn ngàn lần trăm lần!”

 

Đáy lòng ta mơ hồ chua xót. Ta muốn nói kỳ thật người tốt không phải ta mà là Bùi gia bọn họ.

 

Từ rất lâu trước đây ta đã không có kỳ vọng gì vào cuộc sống của mình. Ta là trưởng nữ trong nhà, tác dụng duy nhất chính là bán mình để cho trong gia đình có cuộc sống tốt hơn.

 

Không phải Bùi gia, sau này cũng sẽ là Trương gia, Lý gia.

 

Ta chưa bao giờ nghĩ mình có thể biết chữ biết buôn bán, cũng chưa bao giờ nghĩ tới thậm chí có thể có một cửa hàng thuộc về mình. Nhưng thứ này đều là Bùi gia cho, ta nên tri ân báo ân.

 

Nhưng lời đến bên miệng lại chẳng có gì thốt ra được. Ta chỉ có thể nhìn Bùi Diêm cười cười, nói: “Bùi thiếu gia rất tốt.”

 

Ngài ấy tốt, nhưng không còn là A Hành của ta nữa.

 

Bùi Diêm tựa hồ đã hiểu cái gì, cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ là trước khi đi đệ ấy lại gọi ta lại.

 

“Tỷ.” Ánh mắt Bùi Diêm dần dần kiên định: “Tỷ chờ đệ một chút.

 

“Được” Ta cũng không để ở trong lòng, cố ý nói: “Đệ chăm chỉ đọc sách, ta còn chờ sau này đi ra ngoài nói với người khác ta có một đệ đệ là Trạng Nguyên.”

 

Bùi Diêm nặng nề gật đầu: “Vâng!”

 

13.

 

Có lẽ là vì gió thổi, ban đêm ta cảm thấy đầu nặng nề, cả người đều nóng khó chịu. Rồi lại lười gọi người, nghĩ chịu đựng là được.

 

Loading...