Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hoàng đế dự phòng - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-08 14:16:33
Lượt xem: 340

Ta nghe thấy Tam hoàng huynh chất vấn mẫu hậu: "Tại sao, tại sao, từ nhỏ đến lớn, người người đều nói trẫm không bằng Tiêu Diên, cho dù trẫm không bằng muội ấy thì muội ấy cũng chỉ là hạng nữ lưu, bọn họ có phải đã quên, ai mới là quân chủ của bọn họ không?"

 

Mẫu hậu bi thương, nói: "Con bé rốt cuộc vẫn là muội muội ruột của con.”

 

Sau đó Tam hoàng huynh sẽ không hỏi ta chuyện chính sự nữa, ta cũng hết sức cẩn thận, theo khuôn phép cũ du sơn ngoạn thủy, thành thật thật làm Trưởng Công chúa.

 

Dần dần rời xa khỏi triều đình, cũng không chướng mắt.

 

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Nhưng vẫn không ngăn cản được bánh răng vận mệnh chuyển động về phía trước.

 

Mâu thuẫn giữa ta và Tam hoàng huynh bày ra rõ ràng, là bắt đầu từ khi ta g..iết con trai độc nhất của nhà tham tri chính sự Vương Viêm.

Sự kiện rất đơn giản, là tất cả kịch bản đều bị viết nát.

 

Một tú tài lên kinh dự thi cùng hoa khôi trong thanh lâu tư định chung thân, vị con trai độc nhất Vương Viêm tham tri chính sự gia này là khách nhập màn của vị hoa khôi này.

 

Vị hoa khôi này là người trọng lễ nghĩa, sau khi định hôn ước với tú tài sẽ không tiếp khách nữa, thề sống c..hết không theo Vương Viêm, chọc giận vị đại công tử này.

 

Vì thế hắn lạnh lùng cười, đưa cho tú bà trăm lượng hoàng kim, lại còn   mời hơn mười vị khất cái từ đông ngoại tới phá miếu.

 

Vị hoa khôi này c..hết vào đêm được chuộc, t.h.i t.h.ể được cuộn qua loa hai vòng trong một cái chiếu rách ném tới bãi chôn tập thể.

 

Tú tài này cũng là một người trọng tình nghĩa, tố cáo đến Đại Lý Tự, nhưng có thể tưởng tượng quan lại bảo vệ lẫn nhau, vụ án này xử lý qua loa cho xong việc.

 

Có lẽ Vương Viêm nhìn thấy dáng vẻ giãy c..hết của vị tú tài này thú vị, giống như mèo đùa vờn chuột, cũng không đánh c..hết tú tài, chỉ đánh hắn đến gần c..hết, khiến hắn từng chút từng chút lĩnh hội cái gì gọi là tuyệt vọng.

 

Cho đến khi tú tài này ngăn cản kiệu của ta.

 

4

 

Ta nhận vụ này.

 

Nhân chứng, vật chứng đều có, phụ hoàng ta là một quân chủ hiền minh, người lập ra đại luật Vệ quốc, hoàng thân quốc thích phạm pháp, cũng xử tội như thứ dân.

 

Ngày ta truy bắt đem Vương Viêm bỏ vào lao ngục Đại Lý Tự, Tam hoàng huynh đến hành cung của ta thăm ta.

 

Huynh ấy giống như dỗ một đứa trẻ nghịch ngợm không hiểu chuyện, ngữ khí ôn hòa nói với ta: "A Diên, hôm nay Vương Hoành dâng tấu, cầu trẫm tha cho nhi tử của hắn một mạng, muội tức giận đủ rồi, hãy nhanh chóng để Đại Lý Tự thả người. Vương gia là danh môn thế gia, có công lớn, nhi tử của hắn chẳng qua là lỡ tay đánh c..hết một kỹ nữ, nếu có đánh c..hết mười kỹ nữ, cũng không đáng giá để muội gióng trống khua chiêng như vậy."

 

Giọng Tam hoàng huynh bình tĩnh không thể nghi ngờ.

 

Ta nhìn hắn một hồi, sau đó cười cười, hỏi: "Tam hoàng huynh, mạng kỹ nữ cũng là mạng người, đó là dân chúng của huynh.”

 

Dừng một chút, ta hỏi tiếp: "Năm đó huynh cũng đối xử với Thanh Hà như vậy sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/hoang-de-du-phong/3.html.]

 

Thanh Hà là thị nữ bên người của ta, nàng là một người vô cùng dịu dàng, chăm sóc người khác cẩn thận, cười rộ lên ánh mắt híp cong như trăng lưỡi liềm, giọng nói nhẹ nhàng êm ái, từng câu từng câu gọi: "Tiểu công chúa, tiểu công chúa..."

 

Không ai không thích nàng, kể cả Tam hoàng huynh.

 

Khi đó mẫu hậu thường xuyên nói chờ ta hơi lớn một chút, sẽ gả Thanh Hà cho Tam hoàng huynh ta làm Lương Đễ.

 

Tam hoàng huynh về sau sẽ làm hoàng đế, cho dù thế nào, đây đối với Thanh Hà đều là một kết cục rất tốt.

 

Khi đó ta không hiểu, hỏi Thanh Hà có nguyện ý gả cho Tam ca ta hay không.

 

Lúc ấy nàng chải tóc cho ta, khóe miệng hàm chứa nụ cười, nhưng ánh mắt phiền muộn, ta nghe thấy nàng thở dài: "Nô tỳ chỉ muốn cả đời chăm sóc tiểu công chúa.”

 

Ta lúc ấy còn tưởng rằng nàng chỉ thẹn thùng, còn cười: "Vậy sau này ngươi một mình ở khuê phòng, cũng đừng oán ta nha.”

 

Nàng cũng cười.

 

Thanh Hà không có gả cho ta tam hoàng huynh làm Lương Đễ, nàng c..hết năm mười sáu tuổi.

 

Khi đó mấy huynh đệ tỷ muội chúng ta cùng phụ hoàng xuất cung cầu phúc, đêm đó ta sốt cao không giảm, Thanh Hà đi tìm thái y cho ta, sau đó cũng không trở về.

 

Chờ ta hạ sốt, mở mắt ra, mới có người nói với ta Thanh Hà đụng phải Đại hoàng huynh, lọt vào mắt xanh của hắn.

 

Nàng thề sống c..hết không theo, sau đó nàng liền c..hết

.

Ta không nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Thanh Hà, chỉ biết Tam hoàng huynh quỳ gối trước mặt phụ hoàng than thở khóc lóc.

 

Vì chuyện này mà Đại hoàng huynh bị phụ hoàng chán ghét, cấm túc mấy tháng.

 

Cho đến khi Tam hoàng huynh đăng cơ, ta mới biết được, đêm hôm đó hắn cũng ở đó.

 

Lúc Tam hoàng huynh tới thăm ta vừa hay đụng phải Đại hoàng huynh đang làm nhục Thanh Hà, Tam hoàng huynh ở sau gốc cây nhìn Thanh Hà giãy dụa kêu cứu, nhìn Đại hoàng huynh bịt miệng Thanh Hà, sau đó lôi nàng vào trong nhà.

 

Tam hoàng huynh cũng không ra ngoài.

 

Cũng đúng, mạng của một cung nữ bé nhỏ không đáng kể, có thể khiến cho phụ hoàng ghét Đại Hoàng huynh, thật là cơ hội tốt.

 

Ngày ta biết chuyện này, vốn định tìm Tam hoàng huynh hỏi cho rõ ràng.

 

Cho đến khi hắn trước mặt, nhìn hoàng long bào kia, cái gì ta cũng không hỏi được.

 

 

 

Loading...