Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HẮC NGUYỆT CHI QUANG HẬU CUNG - PHẦN 5 - Náng ấy là ai?

Cập nhật lúc: 2024-03-30 10:56:01
Lượt xem: 140

13.

Cao Mặc Hoài túm lấy ta, đánh giá ta từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: "Phùng Lương đệ đã gặp ngươi chưa? Nàng ta có làm khó gì ngươi không?"

 

Ta lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không ạ."

 

"Ta đã thoa phấn lên mặt, nói ta bị bệnh."

 

"Phùng Lương đệ cũng không làm khó gì..."

 

Cao Mặc Hoài khẽ khịt mũi: "Cũng không ngốc."

 

"Tuy nhiên, ngươi nghĩ rằng dễ dàng qua mặt được Phùng Tuyết Như như vậy, thì sai lầm rồi."

 

"Nàng ta chỉ thấy ngươi nhỏ tuổi, không đáng lo ngại mà thôi."

 

Nói rồi, hắn đột nhiên tiến đến gần, nhìn ta đầy hứng thú: "Ngươi có muốn gặp Thái tử điện hạ không?"

 

Ta nhìn hắn, lòng thắt lại.

 

Ta không muốn.

 

Nhưng ta không dám nói.

 

Ta sợ hắn không vui.

 

Chỉ có thể dưới ánh mắt của hắn, miễn cưỡng gật đầu.

 

"Muốn..."

 

Cao Mặc Hoài cười lên, đôi mắt phượng hẹp dài biến thành hai mảnh trăng lưỡi liềm, lộ ra hai lúm đồng tiền nông trên má.

 

Hắn giơ tay xoa đầu ta, nói: "Ngoan, tối nay thân gia gia sẽ an bài cho ngươi."

 

Ta mím môi, lòng thầm vui mừng.

 

Nhìn hắn vui vẻ, lòng ta cũng như nở hoa.

 

Nhưng Thải Nguyệt đứng bên cạnh, lại do dự nhìn ta.

 

"Nhưng..."

 

Cao Mặc Hoài nhìn nàng ta cảnh cáo một cái: "Hmm?"

 

Thải Nguyệt liền lui sang một bên, không dám hé răng.

 

14.

Hôm đó, Cao Mặc Hoài rất tốt với ta, tự tay chải chuốt cho ta, dùng dầu thơm cho toàn thân ta, rồi mặc cho ta bộ y phục lộng lẫy.

 

Chải chuốt xong, Cao Mặc Hoài đứng sau ta, nâng đầu ta lên, bảo ta nhìn vào gương.

 

Ta nhìn người trong gương, cau mày, cảm thấy không giống ta cho lắm.

 

"Thân gia gia, đây là ai vậy?"

 

Cao Mặc Hoài không có phản ứng chỉ bình thản ừ một tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/hac-nguyet-chi-quang-hau-cung/phan-5-nang-ay-la-ai.html.]

Ta nói: "Ngài đưa ta từ Tiêu gia ra ngoài, là vì ta trông giống một người phải không?"

 

"Nàng ấy là ai? Có phải là người mà Thái tử điện yêu thích?"

 

Cao Mặc Hoài thở dài, buông tay đang đỡ đầu ta.

 

"Vừa mới nói ngươi ngoan, ngươi lại không ngoan rồi."

 

"Ta đã nói với ngươi, thông minh là tốt, nhưng quá thông minh, cẩn thận không sẽ gặp rắc rối."

 

"Lát nữa diện kiến Thái tử điện hạ, dù thấy gì, nghe gì, cũng không được tiết lộ ra ngoài nửa lời, biết chưa?"

 

Ta có chút lưu luyến cảm giác hắn đứng sau ta, hơi ấm từ ngón tay hắn còn lưu lại trên tai ta, nhưng lại ngắn ngủi đến vậy.

 

Ta gật đầu, nhỏ giọng nói: "Biết rồi."

 

15.

Trời nhanh chóng tối đen, Cao Mặc Hoài dẫn ta đến tẩm cung của Thái tử.

 

Trên đường đi, tất cả mọi người đều cung kính gọi hắn là "Cao tổng quản", "Cao công công", thậm chí có người như ta, gọi hắn là "Cao gia gia".

 

Hắn chắp tay sau lưng, ngẩng đầu bước đi phía trước, không để ý ai.

 

Ta từng bước từng bước theo sát hắn, đoạn đường không dài, nhưng lại như thể đi rất lâu.

 

Cho đến khi đi vào một khoảng sân, thì bị một người chặn lại.

 

"Cao tổng quản định đi đâu vậy? Thái tử điện hạ đang mở tiệc, không muốn bị người khác quấy rầy!"

 

Người này nhìn qua ngoài hai mươi tuổi, ăn mặc như một nho sinh, dường như không phải là thái giám, thái độ có chút kiêu ngạo.

 

Cao Mặc Hoài dừng bước, liếc nhìn người đàn ông trước mặt, nheo mắt lại: "Tần tiên sinh?"

 

Hắn đột nhiên dừng lại, ta không kịp đề phòng, đ.â.m vào lưng hắn, ánh mắt của "Tần tiên sinh" lập tức rơi vào người ta.

 

"Người ta nói Cao tổng quản từ bên ngoài mang về một mỹ nhân, muốn dâng lên cho điện hạ, chính là vị này?"

 

"Tiếc là không khéo, điện hạ đã triệu kiến Vương Lương Viên và An Phụng Nghi."

 

Cao Mặc Hoài không khách khí đáp trả: "Gia ta làm việc, đến lượt ngươi xen vào sao?"

 

Vị Tần tiên sinh bất mãn chế giễu: "Cao tổng quản uy phong thật đấy, sao nào, tại hạ chưa từng nghe nói, đến lúc này Đông cung do Cao tổng quản ngài làm chủ rồi?"

 

Cao Mặc Hoài liếc nhìn hắn, cười khẩy một tiếng: "Quan chức không lớn, chỉ là bát phẩm mà thôi, nhưng quản lý mọi việc lớn nhỏ trong Đông cung, còn có ba nghìn cấm vệ của Thái tử điện hạ!"

 

Biểu cảm trên mặt Tần tiên sinh trở nên méo mó, vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi, như muốn nuốt sống Cao Mặc Hoài.

 

Cao Mặc Hoài không nhìn hắn, quay đầu nhìn ta: "Theo ta!"

 

Ta đáp: "Vâng."

 

Nhanh chóng đi theo.

 

Vừa đi ngang qua Tần tiên sinh, nghe thấy hắn nói với giọng không cao không thấp: "Chỉ là một hoạn quan, cũng chẳng ra gì, vênh váo gì chứ!"

 

Ta thầm nghĩ trong lòng: So với ngươi thì có vẻ vênh váo hơn một chút.

Loading...